Page 65 - Người bình thường tử tế
P. 65
việc vẫn dành thời gian ngồi ăn một bữa cơm chân
tình với lao công, bảo vệ, người làm vườn, làm bếp;
cũng chẳng có Tổng giám đốc công ty nào ân cần,
quan tâm đến từng hoàn cảnh nhỏ nhặt như sếp
Sooksunt. Và cũng từ ngày về làm việc tại C.P. Việt
Nam, thay vì phát tâm thiện nguyện manh mún như
trước kia, chị được tạo điều kiện làm tập trung, có
lớp lang, bài bản đàng hoàng, tham gia nhiều hoạt
động khác nhau, được tin cẩn giao hoạt động vừa
sức mình. Chị cũng đã biết cách tính toán, cân nhắc
chi phí sao cho mỗi hoạt động khi tiến hành được
hợp lý nhất mà hiệu quả nhất. Chính vì vậy, trong
câu chuyện với tôi, chị luôn nhắc đến C.P. Việt
Nam bằng tình yêu và tất cả niềm tự hào, mà trong
đó chị đã ít nhiều chung tay xây dựng, đóng góp
một cách vô tư. Chị cười: “Từ hồi về C.P. đến giờ,
chị lên cả chục cân”. Mấy năm trước, chị vào chùa
thăm trẻ mồ côi, đến viện dưỡng lão thăm các cụ
neo đơn, nghe các cụ nói thèm một trái ổi, mắt chị
rơm rớm nước. “Tưởng thèm cái gì khó chứ mấy
món đó, dễ ợt mà thèm, nghe thương chịu không
nổi”. Vậy là, lần nào đến thăm các cụ, ngoài bánh,
sữa, bao giờ chị cũng mang thêm mấy túi trái cây.
Đâu đó, chị cũng thoáng nghĩ tương lai cho mình.
Chị nói với đứa cháu, mai mốt già, chị sẽ vào viện
- 65 -