Page 100 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 100

Một đêm ở Hà Nội
                                                   Riêng tặng Ngô Thế Oanh


            Hà Nội, phố Hàng Đường cuối thế kỷ 20
            có một mái nhà mở ra nhiều cửa sổ
            Nền trời bên ngoài, dù mênh mông, vẫn không thể nào soi rõ
            tâm hồn một người chồng tóc bạc

            một người vợ chưa qua hết tuổi thanh xuân
            một đứa con ra đời sau kháng chiến

            Đêm khuya nào còn nhớ không
            tiếng mưa đều lẫn trong tiếng chuông đồng hồ đã điểm
            và người chồng chậm rãi nói
            Mình ạ, đời tôi còn quá ít thời gian
            và con cái chúng ta còn quá bé

            Chẳng bao lâu nữa, kỳ hạn của một đời người sẽ kết thúc, tôi
                                                          sẽ nằm xuống
            chỉ còn một mình em nuôi con và làm việc

            Đêm khuya nào còn nhớ không
            nước mắt chảy trong bóng tối
            và người vợ im lặng rất lâu trước khi khẽ đáp







            88
   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105