Page 147 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 147
giờ gặp lại nhau chắc Xuyến sẽ không nhìn ra tôi nữa
con đường đi qua cầu nửa khuya bao giờ cũng gần
nhưng con đường đi qua dấu lửa binh
sẽ xa vời như nước mắt
như lời Xuyến nói trong gió
như bước chân Xuyến vũng nước mưa trên sân trường
như đôi guốc quai nhung đỏ
như tiếng thì thầm vĩnh biệt… (1)
với giọng Huế trầm buồn rất Lê Văn Ngăn
dạo đó chàng hay mặc chiếc áo ka ki vàng
khuôn mặt luôn tư lự. dưới lớp da ngăm đen
cả những tháng ngày lang thang Đà Lạt
cùng Hoàng Đăng Nhuận.
Nhuận vẽ Những người đi mua không khí
khi chiều xuống Nhuận bán cà phê
trên mấy bậc cấp rạp xi-nê Hòa Bình
người thi sĩ luôn đứng về phía những người nghèo khó
luôn làm những bài thơ Viết dưới bóng quê nhà
đã ra đi tại Quy Nhơn. Quy Nhơn thành phố mang nhiều
kỷ niệm của những bạn bè. Quy Nhơn và mây núi
bay xuống thấp. và sóng biển ru chàng ngủ.
người thi sĩ ấy đã rời xa chúng ta
để đi đến những con đường trong các xứ sở lạ mặt (2)
Đinh Cường - Virginia, February 3, 2015