Page 150 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 150

Nguyễn trên đường Nguyễn Trường Tộ. Vừa đi, vừa đọc thơ.
            Có đêm, không biết Lê Văn Ngăn hái từ đâu một cành dạ lý
            hương đem về phòng. Tới khuya, mùi dạ lý tỏa nồng nặc, chịu
            không nổi, mình phải trỗi dậy, ném cành hoa ra ngoài cửa sổ.
            Lần khác, Nguyễn từ những con đường đất đỏ đầy gió của
            Pleiku, Kontum trở về, mang theo mười bài thơ vừa làm. Một
            đêm ở nhà Nguyễn Quang Tuyến, lúc mọi người trong nhà
            đã đi ngủ, Nguyễn đọc cho Lê Văn Ngăn nghe mấy bài, trong
            đó có Tôi cùng gió mùa dài trên trăm câu. Nghe xong, Lê Văn
            Ngăn kéo mình nhảy rào (vì cổng nhà Tuyến đã khóa) ra phố
            lang thang. Trên đường đi, Ngăn chỉ nói một câu: Một bài
            thơ lớn không thể chỉ gồm có bốn câu hay tám câu.

                    Thuở ấy, Nguyễn từng yêu những bài thơ phiêu lãng
            của Ngăn: Ví dụ một vẻ tàn phai, Bên hồ Thủy Ngữ, Đường
            hoa khế, Mái nhà... Ở những năm tháng thanh xuân ấy, thơ
            Ngăn mạnh mẽ, bềnh bồng.

                   Đôi người bạn ở sau vườn dưỡng khí
                   Ngày thanh niên hoa khế rụng bên đời
                   Ngồi nhớ lại con đường không giới hạn
                   Nắng lòng tôi em đem áo ra phơi

                   Tôi về đây
                   đốt điếu thuốc nghiêng nghiêng chiều lửa đỏ
                   ngày trên cao
                   reo mấy ngọn bạc hà
                   Giờ đây, như mình đọc thấy trong Viết Dưới Bóng Quê
            Nhà,  thơ  Lê  Văn  Ngăn  như  đằm  xuống,  lắng  sâu  hơn  vào




            138
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155