Page 149 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 149

Viết dưới bóng quê nhà
                                                      Nguyễn Xuân Thiệp

                    Trong bài tản văn Từ Một Bếp Lửa, hồi tưởng lại thời
            thơ ấu, mình đã viết những dòng sau đây: “Có thể nói không
            gì ấm cúng, thân yêu bằng bếp lửa của mẹ. Nó là hình ảnh của
            ấu thời tôi, và có lẽ cả ấu thời các bạn nữa. Và phải chăng mỗi
            khi cảm thấy chới với trên đường đời, ta lại tìm về bếp lửa
            ngày xưa ấy. Tìm về để được thấy an ủi, tin tưởng hơn, hầu
            cất bước đi tiếp trên con đường chông chênh của kiếp người”.

                    Đúng vậy, có một người cũng khởi đi từ một bếp lửa
            như thế. Đó là nhà thơ Lê Văn Ngăn (bạn một thời của Nguyễn
            vừa mới ra đi. Ôi, Ngăn ơi!). Bửu Ý cũng viết: "Lê Văn Ngăn ra
            đi từ "bếp lửa", cái đốm lửa hồng là điểm giàu giữa một bức
            tranh  từng  nuôi  nấng  anh,  luôn  đeo  đẳng  anh  suốt  dặm
            đường dài và nhắn nhủ anh sớm sớm quay về."

                    Quả có thế, Lê Văn Ngăn suốt cuộc đời mình đã đi lại
            nhiều lần trên những con đường quen thuộc, và anh đã chọn
            Viết Dưới Bóng Quê Nhà. Anh lưu luyến bên bếp lửa của mẹ,
            bếp lửa của quán cà phê chị Sáu ở Đà Lạt, ánh đèn trên khung
            cửa sổ của nhà người yêu, hay cơn mưa khuya trên đường
            vắng, hay bóng ngày trên ngọn bạc hà cao.

                    Như trên có nói, Lê Văn Ngăn là bạn một thời của
            Nguyễn. Thuở ấy, những năm tháng ở Đà Lạt, có nhiều đêm
            cùng Ngăn đi lang thang ở khu Hòa Bình, ghé vào quán cà
            phê hoặc quán rượu, mãi tận khuya mới trở về căn nhà của
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154