Page 48 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 48
Bức tường cũ
Sau nhiều ngày
sống lầm lũi và quên
bẵng, tôi trở về thành thị
cũ. Vẫn chừng ấy, bao
quanh vẻ thầm lặng, cây
vẫn vi vu điệu nghìn
trùng, sông vẫn chảy dưới
cầu lịch sử. Vẫn chừng ấy, vẫn người thợ vá giầy ngồi bên bức
tường cũ, từ bóng chiều đổ qua sáng mai, người thợ cứ khâu
đi khâu lại những vết rạn vỡ. Mà trong đời sống chúng ta, biết
bao nhiêu vết rạn vỡ chưa thể khâu lại. Ngoài ra, biết bao
nhiêu man trá, bao nhiêu khoa ngôn, bao nhiêu giả tưởng,
những bóc lột, áp bức không cần phải khâu lại, nhưng phải
đạp phăng đi. Nhưng cá nhân tôi thì bé nhỏ, tập thể thân hữu
lại sống xa nhau, kẻ kiếm tìm phương xa, kẻ làm lính, nên
không thể nào ngồi chung để nói chuyện.
Nói chuyện gì, có phải trên bức tường của thành thị cũ
ấy đã vẽ lên bao nhiêu thứ chuyện, những thứ chuyện nhằm
che lấp sự thật của một dân tộc đang muốn hòa bình, đang
muốn tự do. Tôi muốn xé hết tất cả những tấm bích chương,
những dòng biểu ngữ. Tôi muốn dán lên khắp bức tường
36