Page 53 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 53
giờ đây, tổ quốc đang vắng vẻ, tẻ lạnh những nhà tù, rộn ràng
yến tiệc của kẻ cúi lòn
nhưng ở mộ bia kia
bạo lực không thể nào dẫm tới
tự kết thúc đời mình, chẳng giải quyết được gì, nhưng ít nhất
chối từ đem thân làm tấm lá lót đường cho kẻ thống trị
chối từ làm một bức tường nơi đó
bạo lực dán lên mãi những bích chương dấu che sự thật
sự thật là
có những kẻ vũ khí trong tay, nhảy múa và uống rượu trên
đầu đám dân nô lệ
sự thật là những kẻ áo xiêm khua động
tình nguyện làm ống phóng thanh cho cuộc đánh lừa vĩ đại
dưới vòm trời vắng ngắt những vì sao
tôi đã bước đi, bên những người nô lệ khác
tôi đã bước đi, nghiến chặt hai hàm răng, nhìn mãi mầu đất
đen tối
tôi đã bước đi, tự nhủ, có thể đến một ngày
trái tim tôi nổ thành chất công phá
hay chút kiên trì còn sót lại
sẽ hao dần
bão cát vừa mới mang những tiếng va chạm, tiếng chảy xiết,
lời kêu than