Page 55 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 55
chiếc khăn len thời trẻ tuổi, những nụ cười trong mưa, những
ngọn lá bàng vàng úa, những người thanh niên bỗng một hôm
tự nhủ
tổ quốc, trong lòng tổ quốc đang hiu hắt lời bất ổn
không có lúc nào như lúc này
lúc mà người lương thiện bị ép buộc gọi những kẻ
những kẻ đã sống hết sự sống, áp bức ta nhận lấy sự
trừu tượng
những kẻ muốn biến ta thành bánh xe quay
những kẻ chia rẻ tình duyên, tàn sát, hãm hiếp
những kẻ kéo màn đen trước đôi mắt trẻ thơ
những kẻ đào huyệt
mỗi người bị ép buộc gọi những kẻ ấy là bạn
không lúc nào mà gió lạnh thừa những tấm lòng đói kém
thổi rong rong từng buổi mai
không lúc nào áo cơm như một ám ảnh
tự do như một món hàng ngoại nhập đắt tiền
đã có những người ngẩng đầu lên nhìn màn trời, rồi một
lần chết
đã có con đường ven sông, đầu thu, nước se lại
đã có những người không tìm được một chỗ ngồi trong lòng
xe buýt