Page 152 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 152

Giờ  đây,  như  mình  đọc  thấy  trong  Viết  Dưới  Bóng
            Quê  Nhà,  thơ  Lê  Văn  Ngăn  như  đằm xuống,  lắng  sâu  hơn
            vào  những  hình  ảnh  bình  thường  của  đời  sống.  Ít  nhiều,
            Ngăn đã tìm thấy ở đó sự an ủi và yên phận. Một thứ hạnh
            phúc buồn.

                   Nhắc đến Lê Văn Ngăn mình vẫn còn một điều không
            yên trong lòng. Ấy là cách đây hơn nửa năm, Lê Thị Huệ của
            trang Gió-o nhắn cho biết Lê Văn Ngăn muốn xin địa chỉ của
            mình để liên lạc. Do bận việc và bản tính thờ ơ biếng nhác,
            mình cứ chần chừ cho tới một hôm đọc Thanh Niên Online
            thấy tin Lê Văn Ngăn bệnh nặng phải nhập viện. Mọi sự như
            vậy là đã trễ chỉ còn đọc lại trang thơ của bạn nói về một
            mùa hè và màu hoa phượng.

                   Hoa phượng những năm chúng ta còn trẻ tuổi và hoa
                   phượng buổi chiều nay vẫn nguyên một màu thắm
                                              tươi dưới nền trời mùa hạ
                   Hoa không đổi thay như thể để chứng kiến người qua
                                   lại trên đường không ngừng thay đổi.
                   Cả em và tôi, chúng ta đã không ngừng thay đổi
                   ….
                   Trăm năm sau, chúng ta sẽ không có mặt giữa người
                                  qua lại trên đường chỉ thấp thoáng vài
                                  dấu vết trong màu hoa không thay đổi.

                    Hôm  nay,  giữa  khi  thunderstorm  kéo  qua  bầu  trời,
            hoa  hải  đào  như  phượng  nở  đỏ  ở  thành  phố  Garland,
            Nguyễn xin gởi đến cái bóng của bạn mình ngày xưa những




                                                                    139
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157