Page 182 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 182
lấy tên là Chuyện giàn Thiên Lý) và có cả thơ của Trần Hoài
Thư mà tôi quên tên, chỉ còn nhớ hai câu: “Cô hàng có chiếc
quần đen muốt, tôi ở trên rừng để tóc để râu”. Tôi cũng đã
biết có thời gian nhà thơ Lê Văn Ngăn và nhà văn Trần Hoài
Thư gặp nhau ở Qui Nhơn.
Tôi nhớ năm 1973, tôi quá giang xe của một người
bạn làm quân cảnh đi Đà Lạt và đến nơi an toàn lúc qua
trạm kiểm soát. Tôi đã ở lại với anh một đêm. Nơi ở của anh
là căn phòng trọ bình dân trong khu lao động nằm dưới một
con dốc ngắn. Đà Lạt lạnh. Hai anh em đắp chung chăn và
nói chuyện thâu đêm. Sáng hôm sau, tôi vội vã ra đi, anh
nắm tay tôi, hiền từ chia tay với niềm tin mà tôi và anh hằng
mong ước.
Sau năm 1975, tôi đưa con đi thi Đại học Sư phạm
Qui Nhơn và gặp anh Ngăn ở Qui Nhơn, hai anh em ngồi bên
nhau uống rượu ở quán cóc bên đường. Và cũng được biết
anh có bài thơ “Nhật ký của cha vinh” đã đăng trên Ý Thức,
trong đó đề tặng người bạn thân Thái Ngọc San.
Dòng đời cứ chảy. Mỗi bạn bè có mỗi số phận sau
chiến tranh.
Chiến tranh đã kết thúc gần 50 năm qua, kẻ mất,
người còn, kẻ ở lại trong nước, người xa quê hương lưu lạc ở
nước ngoài…
Đất Sét nơi đây từng là vùng kinh tế mới đang mưa
sau mùa đại hạn. Gió rừng đang thổi trong mưa, ngồi đây
nhớ Ngăn và bạn bè vô cùng.
Nhà thơ Lê Văn Ngăn ơi, hẹn gặp nhau nơi cõi vĩnh
hằng!
Trần Vạn Giã
Nha Trang, tháng 09/2019
169