Page 215 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 215

tranh của quê hương, coi đây là Đất của những người bất
            phục,  anh  cũng  lập  luận  có  tính chất  thuyết giáo  như một
            bậc chân tu:

            mặt đất mà trước sự chết, tôi thường tự nhủ
            yêu nhau là điều tự nhiên
            làm việc là điều tự nhiên
            bất phục tùng kẻ nào tước đoạt tự do của người khác
            cũng là điều tự nhiên
            nhưng nhất định
            nhất định những kẻ vỗ tay cho những nhân danh giả hiệu
            nhất định những kẻ giẫm chân lên những cuộc tình duyên
            nhất định những kẻ đặt tay vào đứa em tôi một khẩu súng
                                                   thay vì một quyển vở
            không bao giờ là điều tự nhiên.

                    Xuyên  suốt  hai  giai  đoạn  trong  quá  trình  sáng  tác
            của Lê  Văn  Ngăn, từ thời tham gia phong trào tranh đấu
            cho đến những năm hậu chiến, anh đều dành trọn vẹn hồn
            thơ  cho  tầng  lớp  cần  lao.  Thơ  anh,  tỏa  bóng  những  con
            người,  ít  có  những  câu,  những  đoạn  tả  cảnh,  tả  tình,  mà
            hầu hết đều thấp thoáng những bóng người, những người
            lao lực như người phu quét đường, người kéo  xe ba gác,
            người  trồng  lúa,  trồng  rau,  trồng  hoa,  những  người  bán
            hàng  rong,  người  y  tá,  người  nấu  bếp  trong  nhà  hàng,
            những chị Ba bán bánh mì ở Phan Rang, chị Sáu bán cà phê
            ở Đà Lạt… có thể nói những người cần lao ướt đẫm mồ hôi,
            hiền  lành  như  hạt  lúa  củ  khoai,  lem  lam  như  ánh  sáng
            những ngọn đèn dầu tù mù, về đứng chật tâm hồn anh, tạo




            202
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220