Page 234 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 234
những ý kiến ấy trên tạp chí Thời Tập do Viên Linh chủ
trương (số X, Sài Gòn 10.1974, tr.84-87), có đoạn:
“Khi bày biện ra những điều tốt đẹp trước đám đông,
họa sĩ chẳng khác chi đứa trẻ khoe món đồ chơi ưa thích
của mình. Tuy nhiên, có những người già hàng chục thế kỷ,
chẳng hạn nhà thơ nào đó đã thiêu hủy và cất giấu hết tác
phẩm của mình, vâng có những người già nhưng xem ra
chẳng phải là người lớn như họ tưởng (và người lớn hình
như là người nói: dù cuộc hôn phối của tôi và cuộc đời có
bất hòa, tôi vẫn cố gắng sống không ly dị - lời của một
người xem tranh mà người ghi nghe được). Có nên nói
rằng nghệ sĩ là kẻ can đảm, can đảm như nhà văn nào đã
viết: ‘Aie le courage de se tromper et de rêver, phải có can
đảm để mơ mộng và tự đánh lừa mình’, can đảm như
Nhuận nói: ‘Sau một tuần, con bướm sẽ rời ánh sáng và
phấn hương của nó rạng rỡ trong bóng đêm’”.
Sở dĩ trích dài một chút nhằm để qua đó, thấy phần
nào cách viết của Lê Văn Ngăn cách đây hơn 45 năm đã rất
phóng khoáng, bay bướm. Đoạn khác, Ngăn trích lời một
họa sĩ khi chưa bán được bức tranh nào: “Thì nói như Albert
Camus, là con người tôi còn quá yếu đuối để khước từ vinh
dự. Nhưng mà nếu vinh dự ấy tùy thuộc hoàn toàn vào sự
phán xét của người ngoài, chẳng khác chi tôi luôn luôn kêu
to ngoài đường cái: Hãy xem đây, hãy xem tôi đang sống
đây!” (Lê Văn Ngăn, tlđd).
Riêng ý kiến của chính người ghi, thì sao? Thế nầy:
221