Page 192 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 192
Chuyện Tuổi Già
Nguyễn Hoàng Quý
(Riêng tặng các bạn đồng niên và đồng môn hai khóa LVC – HTK ĐHSP Huế)
“Old soldiers never die, they just fade away” (General MacArthur)
Những ngày cuối năm âm lịch vừa rồi, bận rộn nhiều việc: dọn dẹp nhà cửa, trang hoàng
bàn thờ, mua sắm, lo lễ nghĩa, chuẩn bị phong bì lì xì . . . nhưng tâm trí tôi vẫn nhớ về
người anh thứ hai của mình. Tất cả tái hiên và trôi đi trong dòng nhớ miên man về những
cái Tết đã qua trong đời từ khi mình có nhận thức lúc ở quê cũng như khi ra phố bên gia
đình và mãi sau này khi làm ăn xa, đón Tết với vợ con.
Anh Hai qua đời ở tuổi 83 sau một cơn bạo bệnh vài năm. Dù là người luôn bi quan
nhưng từ khi bệnh, anh sống lạc quan hơn và nhờ đó, kéo dài những ngày tại thế của
mình với tâm thế nhẹ nhàng, vui vẻ. Những ngày Tết, anh thường nói đùa: “Với người
già, khi nói mừng họ thêm một tuổi cũng là chia buồn họ vì giảm đi một năm sống, tức
là tiến dần về cõi chết!”. Tôi không biết anh đọc được ý này từ đâu hay tự nghĩ ra. Nói
đùa nhưng là một sự thật thâm thúy!.
Tôi quan sát mình khi bước qua tuổi 73 cũng là 74 theo “tuổi mụ”, (tuổi âm lịch). Quan
sát, thấy được gì? Bước đi chậm rãi hơn (một cách chủ động) vì không dám đi nhanh, sợ
té ngã, xương sẽ khó lành. Làm việc gì cũng cẩn thận, châm chạp hơn như cầm đồ thủy
tinh sợ dễ rớt bể, (một việc làm hoàn toàn có ý thức). Cái phổ biến nhất là làm việc gì
cũng muốn mau xong, việc này chưa xong muốn làm qua việc khác như chạy đua với
thời gian cho kịp Tết, điều mà dân gian gọi là việc nọ xọ việc kia và trí nhớ không còn
chìu mình như thời trai trẻ. Tôi luôn chống lại cái bất trị này của đầu óc, chống lại cái suy
nghĩ mình đã già nhưng không thể.
192