Page 31 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 31
Ba ngày Tết mộng dài như thế kỷ. Sao không phải con bướm ngày xưa ép
Những cái tên bình yên như Cu Tèo, Cu Tý sách?
Đến bao giờ được nghe lại bên tai ? Đây cũng có bờ sông lau lách
Mấy bức tranh xưa quán chợ trải dài Sao không vẳng giọng hò Mái Đẩy, Nam
Màu tươi thắm, vẽ gà, vẽ lợn. Ai?
Ông Thầy Đồ ê a giọng lớn Cũng ao sâu ruộng dài
“Nhơn chi sơ…” – còn đâu nữa ngày xưa ? Sao không gợi mùi thơm Đất Nước ?
Trong lòng tôi trời đang nổi cơn mưa Hương dầu dừa tóc ai bóng mượt
Nơi xứ lạ - trở thành cây mất gốc ! Nụ cười duyên nghiêng nón bài thơ ?
Lịch sử sang trang, trầm luân bão lốc, Cũng cá tôm đầy lưới chật lờ
Tôi khóc cười như kẻ dại điên. Sao không thấy bầy cá rô, cá lóc ?
Tôi gọi CHA RỒNG, tôi nhớ MẸ TIÊN, Bên vệ đường tôi ngồi mơ quán cóc
Trong tiếng cười nhiều thủy tinh vỡ vụn… Chén Chú. chén Anh, xị đế cạn dần,
Hồn tôi đang ngập lún Tình Quê Hương trong ánh mắt bình dân !
Vào vũng sầu, thương nhớ mê man. Giờ đây,
Đây cũng có bướm vàng Chung quanh tôi chẳng có một người thân,
Tên thành phố cũng là tên xa lạ. Dân Tộc hồi sinh, thuyền lòng chung bến
Nơi đây có trăm đường vạn ngã đậu
Nẻo nào đâu dẫn tới Quê tôi ? Trời Quê Hương đồng vọng bản TÌNH CA
Góc công viên, thành tượng đá tôi ngồi Bắc-Trung-Nam: - Nhân Bản sống Nhân
Ai có hỏi, xin trả lời : “Mất Nước !”. Hòa !
Nhưng nào ai biết được
Máu trong người tượng đá còn đây. Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Chờ ngày mai ứ đọng dâng đầy Hải ngoại.
Thành thủy lưu theo về sông, về biển,
Theo đường trăng, theo ánh sao hiển hiện,
Chảy về Quê – tìm lại tháng năm xưa.
Nghe Mẹ ru con hòa nhịp võng đưa :
“Hò ơ… Thương mấy cho vừa
Tình Quê, tình Nước, chết chưa hết tình !”.
Xuân Tự Do, rạng chói ánh bình minh
Tan bóng đỏ, vùi chôn cờ đẫm máu.
31