Page 107 - Đôi Mắt Biển
P. 107

Đôi Mắt Biển












                  BỐN MUUƠI BỐN

                  Một thoáng bâng khuâng nát cuộc đời
                  Tình tưởng như đầy thoáng chợt vơi
                  Yêu thương sao chợt như ảo mộng
                  Tay với tìm em lạnh chơi vơi.
                  Buồn quá em ơi chết nửa đời
                  Thơ anh theo gió đến mù khơi
                  Tất cả tan hoang không trở lại
                  Anh chỉ còn em phiến buồn vơi

                  Ta tưởng rằng em đã bỏ ta
                  Nhưng em nhỏ lại giọt lệ ngà
                  Ta hứng đêm chôn vào tâm niệm
                  Cám ơn nhiều em ở trong ta!
                  Thôi đành thế anh yêu mãi đợi
                  Mặc thời gian nhuộm sợi bạc phai
                  Cho không gian vẫn luôn vô tận
                  Để riêng anh ngàn kiếp đợi hoài.






                                         106
   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112