Page 143 - Đôi Mắt Biển
P. 143

Đôi Mắt Biển




                  BÂY GIỜ

                  Bây giờ người đã về đâu
                  Gần kề nhau đó, hay giang đầu biệt xa
                  Tiếc thời gian chóng đi qua
                  Tuổi vàng ép lá làm quà tặng nhau
                  Thôi thì đành chuốc nỗi sầu
                  Thơ tình cứ viết, buồn đau cứ mài
                  Mai sau nếu tóc bạc phai
                  Lời thơ còn đó tình hoài trăm năm.
                  Tiếc thương một kiếp tằm tơ
                  Ngàn trùng ai biết ai chờ cuối sông
                  Đời tôi tình nợ chỉ vay
                  Yêu thương không trả tháng ngày đi hoang.
                  Bây giờ tóc bạc muộn màng
                  Đành ôm kỷ niện hành trang cuối đời
                  Ai ơi, thuyền đã mù khơi.
                  Bây giờ tôi chỉ còn trông
                  Nhìn mây trôi nổi mơ hong tình người
                  Người đi. đi mãi mù khơi
                  Riêng tôi lạnh giá giữa đời tuyết sương

                  Bé đi cho phượng nắng mê
                  Cho hoa rung nở máu về tim côi
                  Thời gian làm chết đôi môi
                  Nhuộm phai màu tóc thề bồi cũng tan
                  ---------------------------------
                  Tình ơi nấm mộ hoa tàn.

                  Số tôi vay nợ người ta
                  Tóc phai chưa trả, hẹn qua kiếp nào.!


                                         142
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148