Page 145 - Đôi Mắt Biển
P. 145

Đôi Mắt Biển










                  EM GỌI

                  Đừng cám ơn tôi, cám ơn trời
                  Hãy cám ơn trên cho nhụy đời
                  Lời thơ rung nhẹ như giọt nắng
                  Vương vấn tơ lòng cuộc đầy vơi.
                  Em gọi tôi về với quê hương
                  Nhắc tôi mơ tưởng tới con đường
                  Ngày xưa mưa lũ tay ôm sách
                  Ôm cả tình tôi đi mười phương
                  Em gọi tôi về với tình tôi
                  Lối mòn hai đứa rẽ chân đồi
                  Chợt chân em ngã tôi níu kéo
                  Hai đứa cùng cười em trách tôi.
                  Em đã bỏ tình trốn cả tôi
                  Mặc ai, em bước lặng bên đời
                  Những đêm trăng tỏ em còn nhớ ?
                  Lời nguyện kinh cầu đầy hay vơi?









                                         144
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150