Page 190 - Me Toi
P. 190
gia đình, con chịu không nổi đâu…! Mẹ đừng nói tới chuyện này được không! Con
khổ lắm đó mẹ biết không?
- Thôi mặc con, mẹ chỉ nói vậy thôi.
Mẹ Nguyên luôn thở dài sau những câu nói: Thôi mặc con…!
Mẹ chàng không nói gì nữa suốt bữa ăn, nhưng nét mặt mẹ có vẻ buồn đã làm Nguyên
không yên trong lòng. Nguyên bỏ Dòng về nhà cũng vì nghĩ tới mẹ, cũng vì thấy mẹ vất
vả tần tảo kiếm sống và nuôi anh em của chàng ăn học, và ước muốn của mẹ là nhìn
thấy chàng an phận gia đình để dẫn dắt đàn em khi bà qua đời.
Có những lần Nguyên ngồi bên mẹ, nghe mẹ kể chuyện về cuộc đời cơ cực khi lấy
chồng, chạy Cộng Sản, thực dân Pháp, và tảo tần nuôi đàn con, Nguyên đã nhìn mẹ xót
xa trong lòng và càng thương mẹ nhiều hơn. Chàng hứa thầm với lòng sẽ không bao
giờ làm mẹ chàng buồn thêm trong đời sống của chàng, cho nên mỗi lần mẹ chàng nói
tới chuyện cưới vợ là chàng nói ngay với mẹ:
- Con sẽ lấy vợ cho mẹ vui, nhưng con không lấy gái Ban Mê Thuột đâu.
- Con chê mấy đứa trong xóm này chắc?
Nguyên lắc đầu .
- Không phải đâu mẹ.
- Thế tại sao?
Nguyên nhìn ra xa để trốn cặp mắt dò la của mẹ trong khi chàng nói dối.
- Con có người yêu rồi.
Mặt mẹ chàng vui hẳn lên.
- Thôi ở đâu cũng được, mẹ sẽ đi hỏi cho con. Ai vậy?
Nguyên cười làm lành với mẹ.
- Bây giờ chưa có, nhưng mai mốt sẽ có. Con sẽ thưa với mẹ sau.
- Thôi kệ con. Mẹ đã già rồi đó, con nghĩ sao thì nghĩ cho ổn thỏa.
************************
Chuông chiều vừa đổ dồn vọng vang cả khu Bùi Phát, Nguyên đẩy cửa hông sân sau
định bước ra đường hẻm đón Đào đi cùng đọc kinh nguyện, cũng vừa lúc Đào đang
khép cánh cửa nhà nàng để đi tới nhà thờ, nhưng trước khi đóng cửa Đào đã quay nhìn
qua phía nhà ông Huân để xem Nguyên có đứng ở cổng chở nàng hay không.
Hai người nhìn nhau mỉm cười nụ cười thương của hai kẻ yêu nhau đã kéo dài ba năm
và sáng chiều nào cũng hẹn nhau ở phía cổng sau nhà ông Huân để hai đứa cùng đi tới
nhà thờ.