Page 191 - Me Toi
P. 191

Nguyên vội vàng khép cổng lại, bước tới phía Đào trong khi tay phải chàng dấu phía
               sau. Đào vừa khép cửa vừa quay lại khi Nguyên đang dần tới gần sau nàng:
               -  Anh cầm cái gì dấu phía sau vậy?

               Nguyên đứng phía sau nàng vừa cười vừa nói.
               -  Anh có cầm cái gì đâu nào…! Em đừng quay lại nghe…!

               Đào không quay lại như lời Nguyên nói, nhưng hỏi lại Nguyên.
               -  Anh làm gì vậy?
               -  Anh nhìn tóc em. Mớ tóc mây em vừa cắt ngang lưng ôm cái eo coi đẹp lắm…
               -  Ấy anh đừng làm gì bậy bạ nghe, ngươi ta coi thấy kỳ lắm đó. Đào vừa nói vừa
                   quay lại.
               -  Hai đứa mình thương nhau từ lâu, mà anh chưa nắm tay em, em còn nghi anh?
                   Nguyên nói nhỏ chỉ để cho Đào nghe.

               Đào ngước lên nhìn Nguyên bằng ánh mắt trìu mến, kính nể đầy tin tưởng. Với giọng
               nũng nịu nàng nói:
               -  Bởi thể em mới thương anh chứ bộ.
               -  Thôi mình đi nhà thờ đi em.

               Nguyên và Đào song bước trên con đường hẻm chỉ vừa hai chiếc Honda chạy ngược
               chiều và sát gần nhau, nếu không chạy chậm và khéo tránh sẽ bị đụng.
               -  Mẹ em có đi cầu nguyện hôm nay không?
               -  Mẹ đi trước rồi, bà chẳng bỏ ngày nào.
               -  Anh Trọng đâu.

               Đào liếc nhìn Nguyên, trong khi chàng khẽ thắc mắc.
               -  Anh Trọng có bao giờ đi đọc kinh chiều đâu…! Ông con cháu Lu-xi-phe…!

               Nguyên phá lên cười.
               -  A ha… sẽ có ngày em cũng sẽ nói anh như vậy.
               -  Sức mấy, anh không đi em kéo anh đi chứ bộ.

               Nguyên gật đầu.
               -  Ừ! Từ ngày anh quen em, là anh trở nên ngoan đạo hẳn ra.
               -  Bộ, khi anh ở trong Nhà Tập La-San anh không đọc kinh xem lễ sáng chiều hay sao?
               -  Có chứ - Nguyên đáp nhanh, rồi chàng nói tiếp:
                   Nhưng có sự khác biệt là anh quì toét đầu gối, và đau lưng muốn chết khi còn trong
                   Nhà Tập, còn bây giờ thì được đi bên em có đau đầu gối cũng thấy thích đó mà.
               -  Anh chỉ nịnh đầm là hay.

               Bỗng Ðào nhìn Nguyên và giọng nói của nàng như dò hỏi, tra vấn.
               -  Thứ hai tuần trước anh đi đâu vậy?
               -  Đâu có, anh ở nhà mà. Nguyên lắc đầu đáp.
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196