Page 192 - Me Toi
P. 192

-  Anh ở nhà mà tại sao em không thấy anh đón em tại cổng sau nhà như mọi khi như
                   đã hẹn.

               Nguyên cúi đầu suy nghĩ xem sáng sớm thứ hai tuần vừa qua chàng đã làm gì mà
               không đón nàng đi lễ sớm.
               -    Ồ…! Xin lỗi em…! Anh bận trực thế Phòng Hành Quân cho người bạn đi phép mãi
                   tới trưa anh mới về mà. Hôm đó anh có nói với em rồi mà.
               Đào nũng nịu trong giọng nói nhỏ nhẹ.
               -  Anh có nói với em hồi nào đâu, anh chỉ gặp anh Trọng trong nhà, hai ông nói
                   chuyện tầm phào, rồi anh chỉ nói với em là anh về trễ thế thôi.
               -  Thôi cho anh xin lỗi nghe.
               -  Anh làm người ta lo muốn chết cả sáng hôm đó, cứ tưởng anh bị bệnh. Anh có biết
                   em đứng chờ anh ở cổng tới điên lên đó.
               -  Vậy à. Anh xin lỗi.
               -  Người ta dám lấy cục đá liệng lên cửa sổ để gọi anh, mà cũng không thấy anh ra.

               Nguyên ngạc nhiên nhìn Đào.
               -  Em dám làm chuyện này…! Có người nhìn thấy là em mang tiếng đó nghe.
               -  Em biết chứ…! Chưa bao giờ người ta làm vậy đó. Tại người ta lo cho anh mà thôi.
   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196   197