Page 5 - Me Toi
P. 5
M EÏ T OÂ I ,
T H A Y C H O L ÔØ I B AÏ T
Tình mẹ thật bao la, nghĩa mẹ sâu như biển cả. Trên đời này không có gì cao quý
hơn tình mẫu tử. Những người về già thường hay nghĩ đến mẹ nhiều hơn thời trẻ mặc
dù mẹ đã khuất bóng từ lâu. Tôi không biết có phải là một định luật tự nhiên chung cho
mọi nguời hay không, nhưng đó là trường hợp của cá nhân tôi. Tôi đã mồ côi mẹ từ
thuở ấu thơ khi mới học tiểu học. Lúc mẹ tôi mới trút hơi thở cuối cùng, thi hài còn nằm
trên giừơng bệnh, tôi đứng ở góc phòng nhìn trân trân, tôi chưa biết khóc, chỉ thấy sợ
hãi. Tôi còn nhỏ, chưa nhìn thấy ai nằm chết bao giờ. Nhưng mấy ngày sau, khi linh
cửu mẹ tôi hạ huyệt và các phu đòn lấp đất lên, tôi lăn ra khóc rất lâu không ai dỗ cho
tôi nín được. Tôi đã hiểu từ nay không bao giờ còn được nhìn thấy mẹ nữa.
Vậy mà từ đó đến tuổi thiếu niên cắp sách đến trường, tôi ít khi nghĩ đến mẹ. Tuổi
ấu thơ hồn nhiên của tôi đã mờ dần, tôi nghĩ nhiều đến việc học hành, ganh đua, vui
chơi với các bạn cùng lứa. Cho đến tuổi tráng niên xông pha trong cuộc đời, tôi cũng ít
khi nghĩ đến mẹ, chỉ vào
những ngày giỗ có dịp nhìn đến hình mẹ trên bàn thờ, một vài kỷ niệm xa xưa về
mẹ mới thoáng qua đầu. Đến khi tôi lập gia đình, có vợ có con, không hiểu tại sao tôi
thường nghĩ đến mẹ nhiều hơn. Có lẽ khi tôi nhìn thấy vợ tôi nâng niu trìu mến những
đứa con thơ và chúng
quấn quít lấy mẹ
chúng, đột nhiên tôi
nhớ bàn tay của mẹ
tôi thường vuốt tóc
tôi. Từ đó cuộc sống
trong gia đình đã gợi
tôi nhớ lại những hình
ảnh cũ, chẳng hạn lần
đầu tiên khai trường
Tiểu học, mẹ tôi đã
mặc cho tôi một cái
quần trúc bâu vải
cứng, đi nghe tiếng
sột soạt khiến tôi thấy