Page 6 - Me Toi
P. 6

vướng, mắc cỡ và cũng tức cười. Buổi đầu tiên đi học mẹ tôi đã dắt tôi đến trường.

                     Đến thời cách đây không xa, khi các con tôi đã trưởng thành, những đứa đầu đã đi
               học Đại học, lạ lùng làm sao mẹ tôi đã hiện ra với tôi và bà đã khóc. Đó là thời gian tôi
               bị cùm biệt giam trong một trại Cải tạo ở Cao Nguyên sau năm 1975. Tôi bị bỏ đói
               người yếu dần, tôi nằm hai chân bị cùm trên một cái bệ đất tráng xi-măng, mái tranh
               vách ván, một cái mền mỏng không đủ ấm giữa những đêm đông gió lạnh ở miền núi.
               Một đêm nọ, người tôi mệt lả vì đói và rét, tôi nghĩ tôi không còn sống bao lâu nữa.
               Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi thấy mẹ tôi đang cúi xuống nhìn tôi. Mặt bà trông vẫn trẻ
               đẹp như tôi thấy khi bà đã từ trần nằm trên giường năm xưa, chỉ có lần này mắt bà mở
               nhìn tôi thương sót và tôi thấy những giòng lệ lăn tăn trên gò má bà. Tôi hoảng hốt kêu
               lên một tiếng “Mẹ ơi”, rồi tôi bừng tỉnh. Té ra tôi đã chiêm bao.

                    Tập truyện “Mẹ Tôi” của Chinh Nguyên đã gây cho tôi một niềm xúc động sâu trong
               tâm khảm tôi. Nó gợi cho tôi biết bao kỷ niệm về người mẹ của tôi đã sớm qua đời.
               Chinh Nguyên ví tình thương mẹ cũng như tình thương đất nước. Tôi biết anh cũng như
               bao thanh niên khác cùng thế hệ đã chịu nhiều khổ đau trong hoàn cảnh đất nước loạn
               li, nhất là vào những ngày chót của cuộc chiến và sau đó nữa. Tôi rất thông cảm với
               anh.

                      Xem xong tập truyện, tôi ngồi trước máy định viết mấy lời bạt cho cuốn sách như
               anh yêu cầu. Không ngờ cuốn sách có sức truyền cảm khá mạnh khiến tôi phải bộc lộ
               một vài nỗi niềm tâm sự riêng. Tôi đã viết ra nên không muốn xóa bỏ. Đành phải dùng
               những hàng trên để thay cho lời bạt.


               Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh

               Cựu Tổng Thư Ký Việt Nam Thông Tấn Xã.
   1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11