Page 188 - Loi Tinh Buon
P. 188

TƢỞNG NHƢ ĐÃ QUÊN





               Bây giờ  tôi mới hiểu tình tôi,
               Những tƣởng thời gian xoá mất rồi,
               Cũng nhƣ pháo nổ ngày xuân ấy,
               Xác nát tan tành gió cuốn thôi…!

               Lòng tôi cứ tƣởng thế là quên,
               Mƣờng tƣợng thời gian tựa thuốc tiên,
               Tôi đem uống hết… mong quên lãng…!
               Nhƣng khổ cho tình vẫn chửa yên…!

               Hơn bốn mƣơi năm đời lận đận,
               Kiếp nghèo tôi ngỡ đã quên em,
               Không ngờ mộng kín ai vui nhắc,
               Làm cả hồn tôi ngập bóng đêm…!

               Cứ ngỡ rằng quên, vẫn nhớ nhiều…!
               Dấu xƣa e thẹn nón xiêu xiêu,
               Nụ cƣời len lén sau tà áo,
               Gót nhẹ em đi nhạt nắng chiều.

               Tôi biết rằng xuân mộng đã qua,
               Dâu bể cũng nhiều… lắm xót xa,
               Nhƣng trong sâu thẳm hồn tôi ấy,
               Vẫn tóc mây dài ôm thiết tha.

               Thời gian chẳng xóa đƣợc tơ lòng…!
               Để đáy hồ thu… mây phủ trăng…!
               Ai xô chiếc lá trôi trên nƣớc…?
               Làm cả hồn tôi gợn sóng giăng…!


               San Jose Aug. 22, 2003




                                                                     Lời Tình Buồn   :: 186
   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193