Page 191 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 191

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


                  1.- Việc quân Mỹ tới Việt Nam: Từ ngày TT Johnson lên
           thay TT Kennedy (22-11-63) cho đến tháng 2-1965 số cố vấn Mỹ
           chỉ tăng lên 7.000 người, tổng cộng 23.550 người, phân phối trong
           200 căn cứ miền Nam như sau:
                Cố vấn cho Lục Quân: 15.000 người
                           Không quân: 6.000 người
                          Hải quân:      1.150 người
             Thủy Quân Lục Chiến: 1400 người
                Sau vụ trại Holloway ở Pleiku bị Việt Cộng tấn công (7-2-65),
           TT Johnson cho lệnh oanh tạc để trả đũa các ngày 7 và 11-2-65
           (Flaming Dart I và Flaming Dart II), rồi qua "chiến lược oanh tạc
           quy mô" để thuyết phục (Rolling thunder) kéo dài hơn ba năm liền
           kể từ ngày 2-3-1965.
               Trong khi chiến dịch Rolling thunder đang diễn biến, ngày 22-2-
           1965, tướng Westmoreland đề nghị xin cho hai tiểu đoàn lính Mỹ
           đến đóng tại Đà Nẵng để bảo vệ phi trường, nơi phát xuất các phi
           cơ  Mỹ  sắp  sửa  đi  oanh  tạc  Bắc  Việt  trong  chiến  dịch  Sấm  rền
           (Rolling thunder) nhằm tránh những cuộc tập kích của Việt cộng
           như  ở  Pleiku  hôm  7-2-65.  Đề  nghị  này  được  TT  Johnson  chấp
           thuận ngày 26-2-65.
                 Ngày 8-3-65, hai tiểu đoàn TQLC Hoa Kỳ với đầy đủ vũ khí
           nặng đổ bộ lên bãi biển Đà Nẵng, khởi đầu cho việc đổ bộ quân
           Hoa  Kỳ  đến  tham  chiến  tại  Việt  Nam.  Đại  tướng  William  C.
           Westmoreland  đã  kể  lại  trong  hồi  ký  "A  Soldier's  Report"  (Bản
           tường trình của một người lính) về chuyện này như sau:
                 "Tôi cho rằng việc tôi xin đưa Thủy quân Lục chiến vào Đà
           Nẵng hoàn toàn vì lý do bảo vệ an ninh cho phi trường chứ không
           phải là bước đầu mở rộng sự can thiệp của Hoa Kỳ vào Việt Nam.
           Vì vấn đề an ninh là chuyện sống chết của căn cứ và của nhân viên
           phục vụ không thể không có. Hơn nữa, phi trường này là nơi thi
           hành chiến lược. Tôi trình bày cặn kẽ cho đại sứ Taylor thấy mối
           lưu tâm của mình khiến ông rất thông cảm nên đã chuẩn thuận cho
           tôi đưa một tiểu đoàn vào, và dần dà đều vào cả hai.
               Đô đốc Sharp, tư lệnh LLTBD đồng ý với đề nghị tôi xin hai
           tiểu đoàn vì ông cho rằng nên "sửa chuồng trước khi  bò mất thì
           vẫn tốt hơn".

                                          190
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196