Page 229 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 229

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


           Tuy  nhiên  địch  chiếm được  đài  phát  thanh  trong vài  giờ  nhưng
           không có gì để phát thanh vì không chuẩn bị băng ghi âm trước. 4
           giờ  30  cuộc  tấn  công  từng  được  dự kiến  bắt  đầu  diễn  ra, khiến
           tướng Vĩnh Lộc phải tức tốc rời Sài Gòn trở về vì sợ ngôi biệt thự
           của mình nhiều hơn là toàn bộ trận đánh.
                  Như vậy là VC đã tiến đánh tám thị xã và thành phố nhưng
           loạt choạt. Tại sao? Các đơn vị đánh vào tám nơi này đều nằm
           dưới quyền diều động của Liên khu 5. Như vậy chắc có vấn đề gì
           trục trặc. Có thể là trước đây cuộc tấn công được dự trù khởi sự
           vào sáng ngày 30 tháng Giêng nhưng sau đó được dời lại ngày 31
           vì Bắc Việt muốn cho người của họ ba ngày để ăn Tết trước mà
           Liên khu 5 không được thông báo kịp. Hoặc có thể vì B-52 phá
           hủy bộ chỉ huy của địch đóng tại Khe Sanh nên đầu đuôi mất liên
           lạc.
                "... Khi trời rạng sáng ngày 31 tháng Giêng địch tấn công đồng
           loạt nhưng không còn yếu tố bất ngờ nữa. Trừ một vài nơi đặc biệt
           bị tấn công mới làm cho mọi người ngạc nghiên vì ít ai biết rõ kế
           hoạch của địch. Thường thường tin tình báo không thể có được đầy
           đủ mọi chi tiết. Riêng các đồn đóng ở nơi hẻo lánh, dù có canh gác
           cẩn mật đến mấy cũng có thể bị chiếm. Thêm nữa, địch dùng giấy
           giả, trà trộn vào dân chúng để sau đó tập họp tại nơi hẹn trong
           thành phố để nhận vũ khí và các thứ cần dùng do đồng bọn chôn
           dấu trước đây. Sau cùng địch liều chết đánh vào đài phát thanh, bộ
           chỉ huy quân sự, công ốc và tư gia của các chỉ huy và viên chức
           chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.
                 Cao ốc sáu tầng của Hoa kỳ làm tòa  đại sứ nằm trên đường
           Thống Nhất cũng nằm trong số các mục tiêu địch tấn công.
                Thứ ba, ngày 30 tháng Giêng là một ngày bận rộn. Tôi vừa tiếp
           các sĩ quan vừa trả lời điện thoại để bàn về tình hình sẽ diễn tiến ra
           sao một khi cuộc tấn công cùng loạt nổ ra khắp nơi. Tối hôm ấy tôi
           mệt đừ cả người. Khoảng ba giờ sáng, sĩ quan tùy viên của tôi là
           thiếu tá Charles Sampson từ bộ tư lệnh gọi điện thoại đánh thức tôi
           dậy. Cuộc tổng tấn công đã bắt đầu nhưng việc chúng tôi không dự
           đoán trước là vụ đánh vào tòa Đại sứ Mỹ. Tôi mặc vội áo quần và
           nói chuyện qua điện thoại. Tòa đại sứ bị tấn công là một chuyện
           đáng tiếc, nhưng dù địch có chiếm được một góc cũng không làm

                                          228
   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233   234