Page 325 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 325
Vũ Ngọc Đĩnh-Chinh Nguyên
diễn phải chấm hết ngay. Nó đã kết thúc cái phần
nghệ thuật để bắt đầu sang phần tụng ca là cái thế
giới của mãn nguyện của buồn chán, là cái phần phi
nghệ thuật. Nhưng người lãnh đạo lại chỉ thích cái
phần không phải là nghệ thuật, tặng giải thưởng, trao
huân chương cho các tác giả chỉ để tưởng thưởng cái
phần nhạt nhẽo vô vị ấy mà thôi. Cái cách cảm nhận
hiện thực đầy tính lãng mạn ấy đã làm lệch lạc cách
xem xét, cách ứng xử của nhiều thế hệ bạn đọc, nhất
là bạn đọc ở tuổi mới trưởng thành, trước những biến
hoá muôn mặt của cuộc sống. Họ chỉ có mỗi khả
năng làm người phê bình văn học theo đường lối
chính trị chính thống, tại sao cuộc sống đẹp như thế
mà nhà văn lại miêu tả nó xấu đến thế. Làm sao dám
cãi, hãy để cho những trải nghiệm của chính họ qua
năm tháng sẽ âm thầm biện hộ giúp mình thôi.
18.
Một xã hội không tự hiểu mình, mỗi cá nhân
cũng không tự hiểu mình, vàng thau, phải trái, cao
quý ti tiện lẫn lộn, các giá trị lẫn lộn bắt đầu từ sự
không chuẩn xác của ngôn từ. Câu mở đầu kinh
thánh Cựu ước “Thoạt Tiên Là Ngôn Ngữ…” (Au
conmmencement était le Verbe).
Ngôn ngữ làm nên văn minh này, vì nó có thể
lưu giữ và truyền lại toàn bộ kinh nghiệm của nhiều
đời trước cho nhiều đời sau, càng ngày cái khả năng
nhận thức càng gần đúng như nó có, khiến sự lựa
chọn của con người khách quan hơn, có hiệu quả tích
cực trong quá trình chủ động thích ứng với mọi đổi
thay của môi trường sống và môi trường xã hội. Vậy
mà ngôn từ lại là cái mặt yếu nhất trong các lãnh vực
thuộc thượng tầng kiến trúc ở các nước xã hội chủ
nghĩa. Công dân của các nước ấy dùng ngôn từ để
che đậy chứ không nhằm giao tiếp, hoặc giao tiếp
bằng cách che đậy, “nói vậy mà không phải vậy”! Nó
324