Page 118 - THPT Bat Bat 60 nam
P. 118
CHÚNG TA VÀ NHỮNG LỜI HỨA NĂM 17
Học sinh: Trần Thu Vân - Lớp 12A10
Tháng chín bầu trời xanh như hi vọng tuổi trẻ. Tôi Cái tuổi mười bảy - cái tuổi của những giấc mơ
lại bước vào ngôi trường thân quen đã gắn bó cùng còn dang dở, của những ngây dại và những lời hứa
mình suốt hai năm vừa qua. Vừa bước qua cổng , ngôi chưa kịp tan. Có người nói, sẽ có lúc ta tim được một
trường ấy như chào đón tôi bằng một làn gió nhẹ khẽ nơi gửi lại trái tim mình và tôi nghĩ nơi ấy của tôi chính
chạm vào má. Mái tóc khẽ bay, những tán cây già xào là mái trường Bất Bạt - ngôi nhà thứ hai thân yêu, năm
xạc như muốn níu lại bước chân của lứa học trò sắp nay đã bước sang tuổi 60, vẫn lặng lẽ dõi theo từng
rời xa. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra mình chỉ còn khóa học sinh đang trưởng thành. Nơi đây cất giữ bao
một năm - một năm để được hồn nhiên, vui vẻ, để sống tiếng cười, giọt nước mắt và những thước phim thanh
trọn vẹn thời học sinh giữa mái trường thần thương xuân của hàng chục thế hệ đã đi qua. Còn tôi, một học
này. sinh của niên khóa mới - cũng đang chuẩn bị khép lại
hành trình tại nơi này với bao điều chưa kịp nói.
Như để cất giữ những yêu thương, tôi muốn gửi
vào gió vài điều sâu thẳm trong lòng: đôi lời dành cho
thầy cô, bạn bè, và chính ngôi trường Bất Bạt nơi đã
làm nên những năm tháng đẹp nhất đời tôi. Đối với mọi
người, đâu là ánh sáng kỳ vọng, là kim chỉ nam trong
quãng đời làm học sinh của mình? Với tôi, đó chính là
những ánh mắt và lời khuyên của thầy, cô giáo, những
ngọn đèn không bao giờ tắt, soi rọi mọi góc tối trong
tim, đó chính là hành trang quý giá nhất đi theo ta ra
thế giới ngoài kia. Thầy cô tựa như ngọn hải đăng giữa
lòng biển tri thức, vẫn âm thầm sai đường để những
Trang | 115

