Page 119 - THPT Bat Bat 60 nam
P. 119
con tàu nhỏ bé như chúng tôi không bị lầm đường lạc
lối. Những bài giảng, tưởng chừng đơn điệu lại là
những viên gạch xây nên nền móng ước mơ của ta.
Tôi nhớ có lần, cô giáo nói với cả lớp rằng: "Hãy trên
trọng từng khoảnh khắc bên nhau, để khi ta trưởng
thành còn có thứ để nói, để hoài niệm." Lời nói ấy nhẹ
nhàng như làn gió mùa tựu trường, nhưng lại lên lỏi
trong tim tôi đến tận bây giờ, và có lẽ đến cả mai sau
tôi sẽ mang theo chúng như một món hành trang cho
riêng mình đến mọi nẻo đường đã đi. Nếu ví thầy cô
như ngọn đèn hải đăng soi sáng những quãng đường
tăm tối của học sinh, thì bạn bè chính là những vì sao
nhỏ những người bạn đã theo bước tôi suốt hành trình Có thể lâu về sau, chúng ta sẽ chẳng còn được
thanh xuân này. Tất cả những điều ấy đã tạo nên một cùng nhau đi học, chẳng còn là học sinh cấp 3. Nghĩ
thước phim tuyệt đẹp, thước phim không thể tua lại.
đến thôi, tim tôi lại khựng lại một nhịp, thật lòng mà nói
tôi chẳng muốn nó xảy ra. Tuy vậy, tôi tin rằng, chỉ cần
nhắc đến hai chữ "Bất Bạt", tim mỗi người chúng ta sẽ
lại rung lên như được kéo về một miền kí ức cũ mà
thân quen, nơi đó có "chúng ta" của những năm mười
bảy .
Trang | 116

