Page 120 - THPT Bat Bat 60 nam
P. 120

kết thúc của một mảnh ký ức chẳng thể phai. Dưới mái
                                                                                    trường này, chúng tôi không chỉ được học con chữ, mà

                                                                                    còn được học cách sống sao cho đúng cho phải.

                                                                                           Vậy là chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi
                                                                                    nữa thôi, tôi sẽ khép lại tuổi học sinh của mình. Tôi sẽ
                                                                                    sống trọn vẹn những ngày cuối cùng của tuổi mười

                                                                                    bảy ,  bởi tuổi mười bảy đâu có ở lại mãi cùng ta - nó
                                                                                    đến nhẹ như gió, rồi cũng bay đi trong chốc lát. Những

                                                                                    cái chốc lát ấy lại chất chứa những khoảnh khắc không
                                                                                    thể nào trở về, những rung động và đặc biệt là những
                                                                                    lời hứa năm mười bảy ngây thơ, nhỏ bé nhưng lại là

                                                                                    tất cả khi ấy. Chúng ta đã cùng đi trên một con tàu suốt

                                                                                    mười bảy năm, và giờ đây, chuyến tàu ấy sắp cập bến
                                                                                    đưa ta đến trạm dừng chân tiếp theo của cuộc đời. Dẫu
                                                                                    biết rằng phải rời đi, tạm dừng hành trình tại nơi đây,

                                                                                    lòng tôi vẫn không khỏi nghẹn ngào khi phải nói lời tạm
                                                                                    biệt. Mai này, khi mỗi người bước trên một con đường
                                                                                    khác nhau, ta vẫn sẽ giữ trong tim một góc nhỏ của kí

                                                                                    ức, nhớ thầy cô, bạn bè, và mái trường Bất Bạt kính
                                                                                    yêu, nơi thanh xuân được tạo nên.








                 Tuổi mười bảy của tôi có các cậu, những người
          bạn, thầy cô. Trường THPT Bất Bạt Chính là nơi cất
          giữ thanh xuân của tôi. Đó là nơi bắt đầu, cũng là nơi

                                                                                                                                          Trang | 117
   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125