Page 35 - Ban ky yeu IN
P. 35

MIỀN ĐẤT TÔI VỀ …                                 Ta lại trở về với kí ức Đà Giang
 PHẤN TRẮNG   TRƯỜNG BẤT BẠT TRONG TIM TÔI   Miền đất tôi về trắng những cơn mưa  Về núi Tản mình cùng nhau lượm lặt
 Núi Tản xanh  kéo bóng hoàng hôn  Ngày nào còn bỡ ngỡ  Cây hoá xanh hơn giữa trời và đất  Áng mây chiều đưa mắt khẽ nheo nheo
 Dòng sông Đà buông vào đêm những ánh đèn rực rỡ  Loay hoay trước cổng trường  Bất Bạt nghiêng mình giữa sắc thu rơi…  Để lọt lại khe buồn cùng kí ức
 Ai đi qua biết còn quên hay nhớ?  Tâm trạng cứ bâng khuâng  Núi Tản Sông Đà trở về tha thiết ở trong tôi
 Bến sông chiều còn lại chiếc đò đưa  Nhìn vào trường Bất Bạt.  Từ xa lắm dội về trong truyền thuyết  Chiếc lá bàng rơi nghiêng mình thổn thức
 Từng đêm dài  dưới ánh đèn khuya  Sơn Tinh ngày xưa làm lễ cưới Mị Nương  Chim khuyên rộn ràng ríu rít vấn vương ai
 Bên gốc đa bãi bồi quê Thuần Mĩ  Mấy hàng cây bóng mát  Để Sông Đà vẫn năm năm, đời đời báo oán  Xòe nghiêng cánh đùa giỡn cùng với lá
 Dưới hầm trú những đêm mưa bom không nghỉ  Nhãn, vải, bàng, xà cừ  Vỗ về bồi bãi thương nhớ núi Tản Viên  Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh...
 Trải tình thương trên trang sách học trò  Nhìn tôi muốn thầm thì:  Bất Bạt tôi về những ngày tháng bình yên
 Bạn ơi, vào đi nhé!  Giấc mơ xưa cũ người quê tôi cõng chữ  Em trở về Bất Bạt cùng anh
 Những cánh chim non ngày xưa  nay có bầu có bạn  Trĩu nặng, nhọc nhằn oằn gánh gạo lên non.  Để thời gian như dừng không bước nữa
 Đã trưởng thành bay khắp mọi miền quê …  Vừa ngày nào như thế  Tôi trở về với cội nguồn thủa nhỏ  Để không gian nằm yên không dám cựa
 Lòng vẫn  bâng khuâng mỗi khi ve hát gọi hè  giờ hai niên học rồi,  Áo trắng ngập ngừng dệt kín vết mực đen  Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng
 Mái tóc bạc điểm cả màu phấn trắng  Trường cấp ba Bất Bạt  Tôi trở về với những đứa bạn thân quen
 Những suy tư giữa cuộc đời thầm lặng  Là một phần trong tôi.  Tìm trong nắng ánh mắt ngày xưa trong lớp học trò mới  Sân trường như trải rộng đến thênh thang
 Như gốc đa hiền từ bao bọc những mái gianh  Tìm lại mình giữa bộn bề, nông nổi  Hàng phượng vĩ kiêu hãnh khoe trên mình màu nắng ấm
 Ôi ! Mái trường yêu dấu  Thương quê nghèo thao thức những mầm xanh  Lời giảng của thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng
 Ngày trở về lòng trăn trở băn khoăn  Có thầy cô thân thương,  Những mùa nắng đi qua…  Nắng ấm ngọt ngào hơn hay bởi giấc mơ hiền...
 Nửa đời người đi qua với 50 thế hệ  Chắp cho tôi đôi cánh  Và cả những mùa Thu trút lá
 Thầy cô tôi liệu ai còn, ai mất   Bay xa những dặm đường.  Năm mươi năm nửa đời người đâu còn gì xa lạ  Nắng ấm sân trường bao năm rồi vẫn cứ thản nhiên
 Ai nhớ, ai quên những chuyến đò đời…  Bao chuyến đò đi qua, bao nhiêu niềm tiếc nuối  Như cái thủa mình mười lăm mười sáu
 Đêm khuya rồi còn mình thầy thao thức  Hành lang và lớp học  Bao nỗi giận hờn, bao niềm vui rất vội  Vẫn nép mình sau những ô cửa nhỏ
 Rất đơn sơ một tấm lòng chân thực  Ghế đá góc sân trường  Bất Bạt ngoan hiền ru ngủ cả dòng sông  Đợi ra chơi, để ngắm những áo dài…
 Tô thắm cuộc đời từ viên phấn trắng thầy ơi!  Gửi trao bao kỷ niệm
 Cùng bạn bè mến thương.  VỚI TRƯỜNG XƯA                     Em đi qua rồi. Kí ức cũng nhạt phai
 Trương Thanh Hiếu – Cựu học sinh K34  Em một mình trở lại trường xưa  Theo năm tháng, nắng không còn khát nữa
 Yêu sao trường Bất Bạt  Nghe mùa hạ chạm tay vào nỗi nhớ    Nhưng mỗi lần anh về thăm nơi bậu cửa
 Năm mươi năm trưởng thành,
 NGHĨ VỀ THẦY  Trường tôi đang bước tiếp,  Những sợi nắng còn vương trên bậc cửa  Nét bút ngoằn nghèo nhớ lại mình một thủa ngây thơ.
 Mỗi đoạn đường ta đặt bước chân qua  Để sáng mãi sử xanh.  Cầu thang buồn phủ kín bụi thời gian
 Có nhiều lắm những ước mơ hối hả  Em tìm về lớp học thân quen  Kiều Loan – GV Ngữ văn
 Mang yêu thương trở lại với  mái trường   Trần Thị Thảo - Học sinh lớp A1, K49   Gặp câu thơ trong ngăn bàn rưng rưng khóc
 Những năm tháng lớn lên với cô thầy bè bạn  Đôi mắt đen một đời trằn trọc
 Con đường về ướt đẫm những cơn mưa   Những mùa nắng buồn chăng ô cửa thân quen
 Một vòm trời ánh nắng mai nồng ấm  KHÁT VỌNG MÁI TRƯỜNG  Nghe đâu đó tiếng nhắc bài xưa cũ   NẮNG ẤM TRƯỜNG BẤT BẠT
 Giọng đọc ê a và cái nhìn sâu thẳm  Làng quê mình sống nhờ ruộng nước  Những giận hờn sống mũi vẫn cay cay  Xà cừ già xòe rộng tán yêu thương
 Làm sao nghe tiếng bụi phấn  mơ hồ?  Những mái tranh nghèo ướt mặt mẹ cha  Em ngỡ mình đang tỉnh giữa những cơn say  Lá lấp lánh cười duyên cùng chị nắng
 Quê nghèo không thiếu những chiều mưa  Con đường đến trường đầy đất bụi  Tìm lại cho mình nụ cười nơi cửa lớp  Giờ em học khoảng sân vuông vắng lặng
 Dáng thầy gầy đạp chiếc xe vội vã  Ánh mắt  học trò nắng trong veo  Tìm lại trò chơi ghép đôi thủa ấy  Chim truyền cành buông tiếng hót bâng quơ.
 Gió mùa về đôi tay thầy run quá  Có những bạn chân bùn, áo vá  Để ai còn ngượng nghịu dỗi hờn  Chúng em ngồi  lắng nghe thầy bình thơ,
 Bỗng giật mình thảng thốt!  Chiều qua theo mẹ ra đồng  Tìm lại bậc cầu thang nào lời tỏ tình rơi mất  Nắng muốn nghe khẽ luồn vào khung cửa.
 Năm tháng đi qua và thầy tôi có một tuổi già ...  Có những bạn tập làm duyên dáng  Nắng thả buồn để bụi phấn thầm rơi…  Và cả gió cũng biết mê thơ nữa,
 Những mùa đông sương rơi ướt lá  Mộng ngoài cửa lớp cứ bâng khuâng  Thả hồn vào mát ngọt giọng thầy ngâm.
 Vẫn có một trái tim không bao giờ mặc cả  Trời mưa, học trò trường Bất Bạt  EM CÓ VỀ BẤT BẠT CÙNG ANH?  Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm,
 Ủ ấm trò nghèo với những ước mơ xanh  Đội mưa qua mấy cánh đồng  Anh trở về Bất Bạt một buổi sáng mùa thu  Hoa sữa trắng từng bông rơi xoáy tít
 Trở lại trường xưa con lại nhớ cô thầy  Có bạn cười đùa nghịch ngợm  Nghe đâu đó tiếng em đọc bài xưa cũ  Ngôi trường ấy ngày lại ngày ríu rít
 Con viết tiếp hành trình nghề giáo  Có người buồn mắt lệ rưng rưng  Mải mê học nắng ngủ quên trên ô cửa nhỏ  Đám học trò vun đắp ước mơ xanh.
 Tiếp tay lái cho con thuyền qua những ngày giông bão  Năm tháng qua đi và chúng mình sẽ lớn   Thảng thốt giật mình chiếc lá khẽ rung rinh  Trường Bất Bạt 50 năm trưởng thành,
 Để khách đò cập bến với thời gian  Ai ở lại rồi ai  sẽ đi xa?  Kiêu hãnh đứng vươn mình bên núi Tản.
 Để đời còn những bản nhạc vang ngân  Học trò trường huyện chân núi Tản  Câu thơ buồn còn rớt trên  trang sách   Bao thế hệ học trò từng khôn lớn
 Để câu đồng dao vẫn khắc khoải  chờ đợi  Cõng chữ lên đường cùng khát vọng bay xa  Bỗng rưng rưng khi mùa hạ đến gần  Vẫn nhớ về mái ấm trường thân yêu.
 Gốc cây xưa cho lữ khách tìm về….  Tiếng ve chiều xao xác cũng phân vân
 Dương Thị Ngọc Huyền  Không giấu nổi nỗi buồn trong khóe mắt  Phạm Thị Ngọc Hà -  Học sinh lớp A1, K49
 Cựu học sinh lớp A10 – K45
 Tống Khánh Linh    (Sinh viên năm thứ ba trường HVKT Quân Sự)
 Cựu học sinh lớp A10 – K45  Bức thư tình ai giấu trong ngăn cặp
 (Sinh viên lớp Y3E – Đại học Y Hà Nội)  Dỗi hờn hoài nên chẳng giám đưa ai
           Rồi cứ thế chúng mình đã lớn
           Những chú chim non giờ thành dáng đại bàng




   34                                                                                                         35
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40