Page 40 - Ban ky yeu IN
P. 40
hoàn thành nhiệm vụ được giao. Lúc đó, trường còn nhiều khó khăn về mọi mặt song nhờ có sự BẤT BẠT ƠI – NỖI NHỚ TRƯỜNG XƯA!
thống nhất cao trong ban lãnh đạo nhà trường, đội ngũ giáo viên đoàn kết, học trò chăm ngoan nên Phùng Thị Hoài Chi (SV ĐHKTQD, Cựu học sinh lớp A1, khóa 2012 - 2015)
các phong trào thi đua sôi nổi, hoạt động chuyên môn có nhiều khởi sắc. Năm học 2003, trường
chỉ có 2 cán bộ quản lí, khó khăn rất nhiều, nhiệm vụ rất nặng nề nhưng chúng tôi vẫn hoàn thành Cho tôi ở lại giữa mùa thu
tốt mọi công việc trong trường. Trường luôn được Sở GD&ĐT công nhận là trường tiên tiến cấp Làm tiếng trống trường ngân dài nỗi nhớ
tỉnh liên tục trong các năm học, nhiều giáo viên dạy giỏi, nhiều học sinh giỏi các bộ môn, sáng kiến Làm chiếc lá nhẹ rơi qua khung cửa
kinh nghiệm của cán bộ, giáo viên được Làm áng mây trôi tinh khiết áo học trò.
công nhận và áp dụng trong giảng dạy,
nhiều chiến sĩ thi đua. Vậy là một mùa thu nữa đi qua, tiếng
trống khai trường thôi không còn rộn
50 năm qua, trường THPT Bất Bạt đã rã. Mùa thu phả vào đất trời chút hương
đạt nhiều thành quả đáng tự hào trong thơm dịu nhẹ man mác lòng người. Nhẹ
sự nghiệp trồng người. Lớp lớp các thế nhàng khép lại những trang sách, mùa
hệ thầy trò kế tiếp nhau chung tay góp thu đưa tôi về lại mái trường xưa, với thầy
sức xây dựng nhà trường, đào tạo nhân cô, với bè bạn, với những trang vở thơm.
tài và viết tiếp những trang lịch sử truyền Nhớ ngày nào tiếng trống khai trường rộn
thống hào hùng của trường THPT Bất rã bắt đầu một năm học mới đầy hứa hẹn
Bạt. Sắp đến ngày kỉ niệm 50 năm thành với bao náo nức và bận rộn, với những
lập, những kí ức vui buồn về mái trường ước mơ khát vọng của mỗi cô cậu học trò.
thân yêu vẫn mái trường trong tôi. Rời xa Nhớ ngày đầu tiên khi bước chân vào cánh
mái trường đã 10 năm nay để trở về với cổng trường THPT Bất Bạt, tôi đã hồi hộp
cuộc sống đời thường song tôi vẫn dõi và không giấu nổi niềm vui sướng. Đó là PHÙNG THỊ HOÀI CHI TRONG CUỘC THI
theo sự nghiệp GD-ĐT của nhà trường. vào một ngày nắng nhẹ, không gian như ĐƯỜNG LÊN ĐỈNH ÔLYMPIA
Từ trong đáy lòng, tôi xin chúc cho rộng lớn hơn, cảnh sắc dường như cũng
trường THPT Bất Bạt không ngừng lớn thay đổi khiến lòng tôi dâng lên bao cảm
mạnh để xứng đáng với bề dày truyền xúc bâng khuâng, xao xuyến lạ thường.
thống lịch sử, xứng đáng với tình yêu,
lòng tự hào mà lớp lớp các thế hệ thầy và Ngày hôm nay tôi đứng giữa giảng đường, một ngày cuối thu bao cảm xúc thân thương ấy lại
trò đã dành cho trường ùa về. Nhớ lắm quãng thời gian được học tập và rèn luyện dưới mái nhà Bất Bạt, được các thầy cô
dạy dỗ, chỉ bảo nên người. Thời gian cứ trôi, dẫu tóc thầy ngày càng bạc đi nhiều, đôi mắt đã nheo
lại nhưng thầy vẫn luôn giữ vững tay chèo và hết lòng vì những thế hệ học sinh thân yêu. Đã có
biết bao nhiều thế hệ học trò trưởng thành dưới mái trường thân yêu này, biết bao nhiêu khát vọng
đã cập bến, biết bao ước mơ của các cô cậu học trò tinh nghịch ngày nào đã trở thành hiện thực.
Hôm nay, khi xa mái trường, trở thành tân sinh viên mới, đứng giữa chốn phồn hoa của phố
phường còn đầy ngơ ngác tôi bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm xưa. Tuổi học trò như hiện ra trước
mắt, tất cả như mới vừa xảy ra ngày hôm qua thôi! Trên những blog, những trang facebook cá nhân
mấy ngày nay rộn rã đăng tải những thông tin chuẩn bị kỉ niệm 50 năm thành lập trường, những
đứa bạn rủ nhau hẹn ngày về. Niềm vinh dự, tự hào, vui sướng hân hoan hiện lên trên khuôn mặt
rạng rỡ, từng biểu tượng avata của mỗi người. khiến cho tâm trạng của những đứa tân sinh viên
như chúng tôi đầy nhung nhớ bồi hồi. Và hẳn vào những ngày này chắc các em học sinh khóa dưới
cũng trào dâng những cảm xúc riêng. Những kỉ niệm hiện về trong tôi bằng những cảm xúc nghẹn
ngào, hạnh phúc và thân quen biết mấy. Ba năm gắn bó không là một thời gian quá dài nhưng cũng
đủ đánh dấu một bước đi mới trong chặng đường của mỗi con người. Ba năm đã qua với biết bao
sự đổi thay, tôi đã có nhiều trải nghiệm hơn, tôi đã nhận ra được nhiều hơn những giá trị của cuộc
sống, của tình người. Đời người thực sự là những chuyến đi và trên mỗi chuyến đi ấy chúng ta lại
được gặp gỡ những con người mới, được đón nhận những tình yêu thương mới để rồi chúng ta
chợt nhận ra rằng những gì chúng ta đã trải qua không phải là sự ngẫu nhiên mà dường như nó
được sắp đặt từ trước và sự sắp đặt ấy được tạo nên bởi chữ “duyên”.
40 41