Page 43 - Ban ky yeu IN
P. 43
Tôi còn nhớ như in một bài tập đọc mà tôi đã được học từ năm cấp 2 có tên là “Tôi đi học” BẤT BẠT - MIỀN NHỚ!
của nhà văn Thanh Tịnh, bài viết diễn tả tâm trạng của một cậu học trò lần đầu tiên được cắp sách Nguyễn Thị Thương - Lớp A1k44
đến trường, có đoạn viết “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có (Sinh viên năm cuối khoa Văn học trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn,
những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mênh mang của buổi tựu trường. Tôi CTV cho Kênh truyền hình VTC 11 Kids TV)
không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi
mỉm cười giữa bầu trời quang đãng…Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Tôi nhớ hương hoa sữa nồng nàn.Tôi nhớ chùm phượng vĩ rực đỏ nơi đầu lớp. Tôi nhớ
Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại dáng thầy cô lặng lẽ đi về mỗi sớm khuya, nhớ lũ bạn tinh nghịch mỗi buổi tan trường, nhớ lớp
lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi học nhỏ nơi tôi tôi cất giấu những kỉ niệm thân thương.
đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học…”, có thể nói với những người học trò, mùa thu luôn
là mùa của kỉ niệm, kỉ niệm về những ngày tựu trường với những cảm xúc lâng lâng và xao xuyến. Thấm thoát đã gần 4 năm trôi qua, tôi rời xa mái trường yêu dấu, nơi in sâu những kỉ niệm
Năm nay, tôi không được tham dự lễ khai giảng, không còn được nghe những tiếng trống trường của một thời áo trắng. Mái trường Bất Bạt luôn còn lại trong tôi nỗi nhớ và niềm tự hào…
đầu tiên vang lên báo hiệu một năm học mới, không được đứng trong làn nắng thu dịu nhẹ để lắng Tôi sao quên được những ngày mới bước vào ngôi trường này. Trong tôi là những bỡ ngỡ, lo lắng
nghe tiếng lòng mình đang rộn ràng, hân hoan đón chào một năm học nữa lại về… khi học làm quen với một môi trường mới, một hành trình mới tiệm cận với ước mơ tôi vẫn hằng
ấp ủ.
Nhớ ngày nào “chân ước chân ráo” bước vào trường, quên sao được cái cảm giác bồi hồi,
ngỡ ngàng xen lẫn lo sợ trước sự rộng lớn của ngôi trường cấp ba. Nhưng rồi tất cả đã trở thành Hôm nay tôi lại tìm về những dòng hồi ức vẫn còn tươi nguyên. Cô học trò trong tôi nay
những kỉ niệm gắn bó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi: Góc phượng già cuối đã lớn khôn và dần bước vào một cuộc sống tự lập. Nhưng trong tôi còn in đậm khoảng thời gian
hành lang, hương hoa sữa thơm nồng ngoài cửa lớp, cây xà cừ cổ thụ, khoảng sân trường ngập nắng 3 năm đẹp đẽ ấy. Những dòng lưu bút đã nhòe nét mực nhưng tình bạn của những ngày hồn hiên
và gió ríu rít những tiếng chim non. và tinh nghịch vẫn còn in đậm. Tình cảm thầy cô trao tặng vẫn chẳng thể nào phai nhòa. Những
bài giảng, những giọng nói vẫn vọng về khiến lòng tôi chợt bồi hồi, nhớ thương.
Ngày hôm qua, khi bước vào ngôi nhà Bất Bạt, nhìn bao gương mặt xa lạ, trái tim nhỏ bé Tôi vốn là cô học trò yêu môn Văn. Vào 10, tôi ao ước được vào lớp chọn Văn nhưng điều ước đó
của tôi chợt đập những nhịp liên hồi, run sợ tự hỏi không biết những gương mặt xa lạ kia có làm không trở thành hiện thực vì năm đó đa phần học sinh chọn học ban A. Vậy là tôi bất đắc dĩ ngồi
cuộc sống của tôi trở nên vui vẻ ngập tràn những yêu thương như lũ bạn thời cấp hai hay không? lớp học trong một lớp chọn tự nhiên. Thời gian đầu, tôi gặp khá nhiều khó khăn vì một môi trường
Và bất ngờ thay khi tôi phát hiện ra trái tim nhỏ bé khi xưa của tôi giờ là một vũ trụ bao la không học tập không đồng điệu. Có những lúc tôi tưởng chừng mình đang đi lệch hướng bởi tôi bị cuốn
giới hạn, những gương mặt xa lạ ấy giờ đang hiện hữu trong từng góc nhỏ, từng ngăn bí mật nơi theo cái môi trường học các môn tự nhiên ấy. Nhưng rồi tôi gặp được những thầy cô truyền cho tôi
trái tim tôi. Những gương mặt của tập thể A1 với những tính cách khác nhau. Ai bảo lớp tự nhiên những cảm hứng, thôi thúc tôi làm tốt hơn những gì mà tôi yêu thích và họ chính là những người
khô khan cứng nhắc? Ai bảo những đứa suốt ngày ôm mớ sách vở Toán – Lí – Hóa khô không lái đò đưa tôi đến với ước mơ của mình.
khốc? Nhưng A1 của chúng tôi thì khác lắm nhé. Hình ảnh thầy giáo chủ nhiệm xương xương gầy
gầy, nhẹ nhàng, và hết lòng vì học sinh. Thầy giáo hiệu phó dạy môn Lí có cặp mắt nghiêm nghị Tôi nhớ mái nhà A1 thân thương của tôi, lứa học trò K44 nghịch ngợm mà thật đoàn kết,
nhưng lại có nụ cười ấm áp với những giờ học độc đáo. Tất cả đều dâng ngập trong tôi từ những yêu thương nhau. Có lẽ mỗi người trong gia đình A1 chúng tôi sẽ chẳng thể nào quên được người
miền kí ức xa lắm. Nhớ cả giây phút chia tay cuối cấp cả lớp con gái, con trai ôm nhau mà khóc, thầy chủ nhiệm đáng quý, đáng trọng ấy. Giọng nói thanh thanh, nụ cười điềm tĩnh và ánh mắt
những giọt nước mắt của nổi bùn nhưng thắm đẫm hương vị tình thân. trầm buồn khi chúng tôi làm sai của thầy sẽ là những ấn tượng mãi đọng lại trong lòng chúng tôi.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được nét vẽ tay thẳng tắp, nét chữ nghiêng nghiêng trên bảng
Ngày lại ngày trôi qua, mỗi ngày đến lớp là một ngày tôi nhận thêm một yêu thương từ của thầy…
những điều tưởng chừng như giản đơn trong ngôi nhà ấy. Tôi nhân ra đằng sau vẻ ngoài nghiêm
nghị của thầy chủ nhiệm là một trái tim ấm nồng, là một nụ cười hiền như ông bụt, là mong mỏi Và còn biết bao những người thầy khác vẫn lặng lẽ mang đến cho chúng tôi những bài học
những đứa chúng tôi có thể đạt được những kết quả thật cao trong kì thi quyết định sắp tới. Lo lắng quý giá. Đó không chỉ là những bài học cho chúng tôi tri thức mà còn là những bài học làm người.
là thế, quan tâm yêu thương là thế nhưng đã bao lần những đứa học trò ương bướng, nghịch ngợm Những ngày tháng đó để lại trong chúng tôi rất nhiều niềm
chúng tôi làm thầy buồn, phiền muộn. “Thầy ơi! Chúng con xin lỗi!”. vui và cả sự luyến tiếc, luyến tiếc vì đôi khi chưa cố gắng hết
mình, luyến tiếc vì chưa nhiều lúc còn chưa nghe lời thầy
Thời gian trôi qua thật nhanh, mải miết, vùn vụt, không chờ đợi một ai... Tôi luôn cố gắng nắm cô. Nhưng tất cả tôi vẫn mang theo, luôn gìn giữ như những
giữ từng giây phút ấy, chắt chiu nó vào hành trang cuộc đời. Dẫu đã rời xa trường, nhưng trong tôi trang lưu bút tuyệt đẹp nhất.
vẫn vẹn nguyên những kỉ niệm thật đẹp, thật trong sáng về mái trường thân yêu cùng những người
thầy, người cô đáng kính. Trong trái tim và tâm hồn tôi trường THPT Bất Bạt mãi mãi là một miền Giờ đây, khi mỗi đứa đã và đang bước trên con
kí ức ngọt ngào. Đâu đó vang lên lời hát “nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn đường mà mình lựa chọn. Thoáng cái, màu thời gian đã
cho thời gian trở lại…”. Tôi mong ước thời gian hãy ngừng trôi, cho tôi được sống mãi với những phai theo năm tháng nhưng màu của kỉ niệm thì vẫn hiền
tháng ngày đầy ấp tiếng cười, cho tôi có thêm thời gian để nhìn lại, để gửi trọn yêu thương cho thầy hòa đọng mãi. Ai rồi cũng sẽ lớn lên và trưởng thành, ai
cô, bạn bè, cho những góc nhỏ của ngôi trường thân mến. rồi cũng bước qua những năm tháng đáng nhớ ấy. Sẽ không
còn những ngày ngại ngùng, bỡ ngỡ bước vào trường mới.
Không còn những phút nô đùa nơi sân trường, góc lớp.
42 43

