Page 45 - Ban ky yeu IN
P. 45

Không còn được nghe những bài giảng thân thương của thầy. Không còn những phút giật hột vì   YÊU LẮM TRƯỜNG TÔI
 bị gọi kiểm tra bài cũ. Không còn những phút căng mắt phiên dịch kí tự của lũ bạn bên dưới nhắc   Lê Thị Thúy Phương
 bài… và không còn ánh mắt thẹn thùng trao cho ai đó nơi góc lớp. Để rồi mỗi lần trở lại ngôi   Lớp 11A1 khóa 2014- 2017
 trường ấy, tôi lại muốn đi tìm về tất cả những gì đã qua. Trong trẻo, hồn nhiên và êm dịu!
                    Thời gian cứ thấm thoát như
    Ngôi trường một thời tôi gắn bó nay lại chào đón lớp lớp những thế hệ học trò mới. Vẫn   thoi đưa, tôi bây giờ đã là học sinh lớp
 còn những người thầy miệt mài, lặng lẽ đi về sớm hôm để cống hiến vì sự nghiệp trồng người. Nơi   11 của trường Trung học phổ thông Bất
 đó sẽ lại là miền kí ức tươi đẹp, là nôi tri thức của biết bao cô cậu học trò.  Bạt, một ngôi trường khang trang nằm
 Và nơi đó vẫn mãi là kí ức của tôi…  bên dòng sông Đà hùng vĩ và thơ mộng
            đã từng đi vào văn thơ của bao thế hệ
            văn nhân, nghệ sĩ; cũng là một mái
            trường tự hào nằm trên quê hương của
            thi sĩ Tản Đà- Nguyễn Khắc Hiếu. Tôi
            vẫn còn nhớ như ngày hôm qua những
 MỘT THỜI ĐỂ NHỚ  kỷ niệm của buổi ban đầu đặt chân đến
 Nhớ về trường cũ năm xưa  đây. Những cảm giác trái ngược cứ hòa
 Cái nôi dạy dỗ sớm trưa luyện rèn  trộn trong lòng khiến tôi thấy căng thẳng lắm. Lần đầu bước qua cánh cổng trường, tôi bị thu hút
 Gian nan vất vả bao phen  bởi những dãy nhà cao tầng được xếp thành hình chữ U ôm trọn khuôn viên sân trường thật quy
 Bát cơm trộn sắn còn chèn thêm ngô  củ. Trong sân, hàng cây  xà cừ, nhãn, vải, bàng lăng...xòe rộng cánh tay tạo bóng mát như những
 Mì đen, trã đậu, cà chua  chiếc ô khổng lồ của mẹ thiên nhiên. Hàng ghế đá được xếp ngay ngắn dưới những gốc cây cổ thụ
 Cút tương đạm bạc gắng cho hết tuần  và dọc theo hành lang lớp học. Tượng Bác kính yêu đứng nghiêm trang trước dãy nhà hiệu bộ.
 Đi bộ ào thấy mỏi chân  Lúc ấy, khắp hành lang và sân trường, từng nhóm bạn cùng xã đứng ngồi cạnh nhau nhưng họ ít
 Tháng năm lận đận cũng dần qua đi
 Lên rừng đến tận xóm Di  nói chuyện mà tập trung cặp mắt quan sát mọi thứ. Có lẽ họ cũng như tôi, không thể nào che giấu
 Chặt thông làm củi những gì nữa đây  được sự bỡ ngỡ, lạ lẫm và thoáng chút lo lắng khi xa những người thầy thân quen, xa những đứa
 Bao nhiêu kỉ niệm vơi đầy  bạn cấp hai để bước vào làm thành viên của gia đình rộng lớn này. Thế rồi, ngày tháng ấy cũng mau
 Lớp tranh tre nứa- tình thầy chứa chan  qua đi, cô bé nhút nhát ngày nào giờ đã là học trò năm thứ hai của Bất Bạt, của lớp chọn ban C. Tôi
 Nghĩa tình bè bạn ngập tràn  rất tự tin và tự hào vì mình đang được hưởng hoa thơm, trái ngọt của bao thế hệ trước vun trồng
 Cùng nhau học tập chẳng toan tính gì  và  cùng đóng góp sức mình tiếp nối truyền thống tốt đẹp của nhà trường. Bất Bạt hôm nay không
 Bảng trung – thạch xá- mùa thi  còn xa lạ mà trở thành một phần của trái tim tôi.
 Mái trường xưa đó tạc ghi trong lòng
 Tuổi học trò thật mênh mông     Bây giờ, nếu có ai hỏi tôi: điều gì
 Một thời để nhớ “ tuổi hồng” đã qua  tạo ấn tượng sâu sắc nhất về mái trường

            Trung học phổ thông Bất Bạt. Tôi sẽ
 Hôm nay trở lại quê nhà
 Mái trường xưa cũ đậm đà tình thân  không ngần ngại trả lời với họ rằng
 Thầy cô đã thất, bát tuần  đó là ấn tượng đặc biệt với thầy cô của
 Học trò trên sáu mươi xuân cả rồi  tôi- những người đang lặng lẽ, âm thầm
 Thời gian cứ thế dần trôi  mà miệt mài, cần mẫn đưa con thuyền
 Ắp đầy kỉ niệm một thời đã qua  tương lai của chúng tôi cập bến bờ vinh
 Gặp nhau trong nỗi vỡ òa  quang.  Qua  những  cuộc  trò  chuyện
 Bốn lăm năm đã đi qua một thời  ngắn với thầy cô những lúc ra chơi, tôi
 Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ tôi  biết đa phần các thầy cô đều cư trú ở xa
 Nhớ trường năm đó, nhớ thời thanh xuân  trường. Thậm chí, có những người phải
 Giao lưu chia sẻ, tri ân  vượt 50km đường xá  mỗi ngày để đến
 Bao nhiêu kỉ niệm xa gần trong nhau  đây dạy dỗ, chỉ bảo, uốn nắn, quan tâm
 Chúc thầy, chúc bạn sống lâu
 Tóc xanh chuyên bạc nhưng đầu thảnh thơi  chúng tôi. Tôi nhớ lắm những ngày trời mưa phùn gió bấc, thầy tôi lên lớp với đôi giày còn vương
 Sống vui cho hết tuổi đời  bùn lấm lem. Lại những khi nắng hè cháy bỏng, nhìn giọt mồ hôi rơi trên má và tấm lưng thầy ướt
 Nhớ trường xưa đó – một thời không quên  sũng mà tôi thấy lòng xót xa, ngưỡng mộ đến khôn cùng. Mùa đông giá rét sắp về, sẽ còn biết bao
            ngày thầy tôi vượt gió lạnh tái tê để đến lớp đúng giờ với chúng tôi nữa đây? Vất vả là thế, hi sinh
 Tháng 5/ năm 2014  nhiều như thế nhưng chưa bao giờ tôi thấy trong đôi mắt thầy lụi tắt niềm đam mê nghề nghiệp,
  Đinh Công Hà-  Cựu học sinh khóa III  chưa khi nào tôi thấy trái tim thầy nguội lạnh trước học trò, càng không bao giờ thấy thầy than



   44                                                                                                         45
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50