Page 69 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 69
Từ đó tuy má không còn nhìn ba với con mắt thiếu thiện cảm nhưng
vẫn lẩn tránh tiếp xúc. Ba chỉ còn cách âm thầm dõi theo cuộc sống
của má.
Thực phẩm trong trại phân phát hầu như không thay đổi, ăn mãi một
thứ cũng ngán, ba muốn tiếp tế đồ ăn mua bên ngoài nhưng má luôn
luôn từ chối.
Ba nhờ người quen gởi cho má quần áo và những vật dụng hàng ngày
của phụ nữ, nói dối là tặng phẩm của hội đoàn từ thiện. Má tưởng thiệt
nên nhận nhưng khi biết là của ba thì má trả lại hoặc mang cho người
khác.
Ba không nản chí, tìm đủ mọi cách giúp má bớt khó khăn trong điều
kiện sinh hoạt rất giới hạn trong trại.
Sau 14 Tháng Ba, 1989, Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc (UNHCR) quyết
định đóng cửa các trại tị nạn, mọi thuyền nhân phải qua thanh lọc để
hoặc được tiếp tục đi định cư nước thứ ba, hoặc phải hồi hương, trở lại
nơi đã ra đi.
Không may, má nằm trong diện đó.
Buồn hơn nữa, má rớt thanh lọc.
Má và những người cùng số phận được chuyển sang trại Sikiew, nơi
giống như nhà tù, có canh gác nghiêm ngặt.
Nếu không được đề nghị tái xét thì chỉ còn đường xin tự nguyện hồi
hương hoặc chờ bị cưỡng bách hồi hương.
Ba kiên nhẫn theo má đến tận chỗ mới. Lần này ba chỉ sống quanh
quẩn bên ngoài trại.
Thỉnh thoảng mua chuộc lính canh, lọt vào bên trong, liên lạc với má.
Sự lạnh lùng thường nhật của má vẫn không làm nản lòng người tình
si. Chỉ đến khi một chuyện bất ngờ xảy ra khiến quan hệ giữa hai người
bước sang ngã rẽ mới.
Trong một đêm, đám lính nhậu nhẹt say sưa gây náo loạn, bắt cóc má
và hai cô gái khác, lôi ra ngoài trại.
68