Page 70 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 70
Tiếng la hét của các cô gái cầu cứu báo động vài thanh niên cảm tử
đuổi theo, bất chấp lệnh giới nghiêm sau 10 giờ đêm. Lính canh nổ
súng buộc các thanh niên phải trở vào.
Biết có biến vì nghe tiếng súng nổ, ba vội vàng tìm đến. Kịp nhận ra
một trong ba cô gái bị lôi kéo là má. Lấy hết sức bình sinh, ba liều
mạng xông pha, vùng lên như cọp dữ, đá bay tên này, đấm gục tên
kia, các tên còn lại sợ quá, trốn chạy.
Má chưa hết hoàn hồn, chân tay bủn rủn không đi đứng nổi. Một lần
nữa ba lại có dịp bồng má, đưa vào chỗ nghỉ.
Phải mất một ngày má mới tạm hồi phục.
Ánh mắt của má nhìn ba bây giờ đã có chiều trìu mến. Má không còn
từ chối sự săn sóc của ba nữa.
Má e thẹn nhớ đến những lần “bị ba bồng”, cảm giác lâng lâng dễ chịu.
Tình cảm đã bắt đầu nhen nhúm.
Viễn ảnh cưỡng bách hồi hương trước mắt. Tình trạng mất an ninh
trong trại. Tình yêu vừa chợt đến. Tất cả các nguyên do đó đã khiến
má không có sự chọn lựa nào khác khi ba ngỏ lời đưa má ra khỏi trại,
bằng cách hối lộ các quan chức có thẩm quyền.
“Ba đưa nàng về dinh” ở thành phố Bangkok.
Khi tình yêu đã chín mùi, họ đồng lòng làm lễ cưới theo Phật giáo, ước
mong có sự kết hợp thiêng liêng.
Các Tỳ kheo được cung thỉnh đến tụng kinh cầu an trong căn nhà của
đôi tân hôn. Theo phong tục, sáng hôm sau ba má đem thức ăn cúng
dường cho chư Tăng trước khi họ tiến hành hôn lễ. Chư Tăng tiếp đó
đọc kinh cầu phúc và rải nước thánh chính thức công nhận cuộc hôn
nhân.
Ba má mở tiệm ăn đặt tên “Thái-Việt (ไทย-เวียดนาม)”, chọn nghề chân
chính, làm ăn lương thiện. Khách ủng hộ mỗi ngày mỗi đông. Không
giàu có nhưng sống sung túc. Gia đình ổn định theo giáo lý nhà Phật.
Hai người anh trai song sinh và con đã lần lượt ra đời và trưởng thành
từ căn nhà bình yên, lúc nào cũng vang vang tiếng cười hạnh phúc.
69