Page 233 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 233

Thấy chàng của tôi nãy giờ te te đi tay không, tôi
          hỏi chàng cái túi xách quần áo của tôi để đâu. Chàng
          ngẩn người ra hỏi lại "Túi gì?". Ủa chứ cái túi xách mà
          chàng xếp áo quần bàn chải đánh răng cho tôi không lẽ

          bỏ quên trên xe cứu thương? Hoá ra lúc xe cứu thuơng
          đến,  chàng  quýnh  quáng  đi  theo  vợ  vào  nhà  thương
          nhưng đi tay không, quên hẳn cái túi ở nhà!!! Kể ra cũng
          tội nghiệp anh chàng, bấn xúc xích lên ruột vì vợ. Vợ
          rên rỉ loạn xà ngầu thế này ai mà không bấn xúc xích?
              Tối  đó  tôi  được  đưa  lên  lầu  2,  nằm  phòng  có  2
          giường. Bà hàng xóm hình như đã ngủ, tôi cố nhịn đau,
          cử động nhè nhẹ để khỏi làm mất ngủ người khác. Ánh

          đèn điện vàng vọt bên ngoài chiếu qua cửa sổ không làm
          tôi khó chịu, trái lại là đằng khác vì tôi là đứa vốn sợ
          bóng tối. Bóng tối khiến tôi ngột thở, tưởng tượng đủ
          điều đen tối… Mệt quá nên tôi thiếp đi lúc nào không
          hay, giấc ngủ chập chờn nửa tỉnh nửa mê…

              Tiếng reng nho nhỏ của chiếc Iphone để trên đầu
          giường khiến tôi bừng tỉnh, bên ngoài trời cũng đã bắt
          đầu hưng hửng sáng. Chàng của tôi gọi thức vợ dậy và
          hỏi khi nào thì chàng vào thăm được, chàng có thói quen
          dậy sớm. Chàng kể ngay là cái túi quần áo chàng xếp
          cho tôi ngày hôm qua quả là để quên ở nhà cho tôi yên
          chí. Thú thật với quý vị là tôi đã quên béng chuyện cái
          túi aó quần nếu chàng không nhắc. Khi bắt gặp quả tang

          người ta (lỡ) quên thì nói chì nói chiếc, đến khi người ta
          nhắc thì mới thấy là chẳng có gì quan trọng cả! Lúc này
          thật ra tôi chẳng cần gì ngoài sự có mặt của chàng, mặc
          dầu cũng biết là chàng chẳng giúp được gì trong lúc này


                                                                232
   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237   238