Page 242 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 242

ta.
              Tối hôm đó, khi ông cháu ra về, tôi lại nhắm mắt lim
              dim ngủ tiếp. Cơn đau lâm râm khó chịu bây giờ đã hết
              hẳn. Nhưng phải tiếp tục nhịn đói vì sau khi mổ, sau

              màn đánh thuốc mê, ruột gan của tôi còn thẳng đuột
              chưa làm việc đàng hoàng nên phải nhịn thêm một ngày
              nữa.
                  Nằm lim dim tôi nhớ lại ngày sanh cậu con trai đầu
              lòng của tôi. Vết mổ ngày đó dài hơn 20cm chứ ít ỏi gì!
              Ba ngày nằm trong phòng sanh để chờ đẻ, BS không cho
              ăn cho uống vì có thể phải mổ. Chờ mãi thằng bé vẫn
              chưa chịu ra đời, BS đành quyết định mổ. Mổ xong cũng

              không được ăn được uống. Tối đó tỉnh dậy đói quá, tôi
              chấm tay vào hủ đường để trên đầu giường (hôm mới
              vào nhà thương chưa bị nhịn ăn nhịn uống, còn lọ đường
              để uống cà phê chưa bị cất đi) cho đỡ cơn ghiền! Nhớ
              lại mà vẫn còn buồn cười. Ngày đó con bé mới 26 tuổi

              đầu.
                  Ngày nay mổ xong cũng lại bị nhịn ăn nhưng đỡ
              quá, không bị nhịn uống. Trái lại là đằng khác! Bà y tá
              phán "mỗi ngày 3 lít bà nhé". Vâng thưa bà y tá, bình
              thường tôi uống nhiều lắm là ½ lít mỗi ngày, bây giờ bà
              bắt tôi ực 3 lít thì chịu sao thấu hả bà. Nhưng lệnh trên
              đã phán không theo không được. Tôi ngoan ngoãn vâng
              lời không dám cãi. Luật của nhà thương là: chai lọ ly

              tách có nhà thương cung cấp, nhưng lấy nước thì bệnh
              nhân phải tự đi lấy. Cái máy lấy nước uống nằm ở phòng
              khách ở tận cuối hành lang. Đi lấy nước phải đẩy theo
              cái xe con có cái cần cao cao để đeo theo mấy cái bịch


                                                                    241
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247