Page 424 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 424
cô giáo không cho. Thế rồi sau một thời gian, cô giáo
Thủy bị đưa ra khỏi trường”.
Trà Mi nghe con kể như thế, chị thấy ngao ngán sự
đời. Chị nghĩ mình đã rất khôn khéo khi nhận nhiệm sở
ở một ngôi trường tiểu học. Vừa hoàn tất lớp chuyên
môn sư phạm, mặc dầu chị hội đủ điều kiện để dạy các
em học sinh cấp hai, cấp ba, nhưng chị đã xin về một
trường tiểu hoc vì chị thích dạy các em ở vào độ tuổi ấy.
Học sinh tiểu học với chị là những tâm hồn thật non nớt,
vô tư, trong sáng như những tờ giấy trắng. Chị thích sự
ngây thơ thuần khiết ấy. Dạy các em học sinh tiểu học,
chị sẽ không bị một áp lực nào có thể làm cho chị phải
lo âu, buồn phiền. Thật ra chị không thích lịch sử của
một “Vòng Tay Học Trò” (1) lặp lại.
Từ ngày miền Nam thay đổi chính quyền. Thành
phố Sài Gòn bị mang một tên khác. Giữa một xã hội pha
trộn, lẫn lộn đủ các mặt… Chị trở nên dè dặt, khép kín.
Trà Mi của một thời vàng son được gói ghém chôn sâu
vào ngăn tim bé nhỏ của mình. Những chiếc áo dài hoa
mỹ, những phấn son gương lược, những vòng vàng
mệnh phụ… tất cả đã không còn. Chị an phận, nhịn
nhục. Chị chờ đợi… Sự đợi chờ rất chung của tất cả mọi
người từ khi miền Nam “được” giải phóng. Giữa những
nhập nhằng của một đất nước dưới chế độ cộng sản, Trà
Mi không mong đợi gì cho một tương lai tốt đẹp. Chị
cũng chẳng cần hy vọng vào sự thành công của con gái.
Tất cả với chị chỉ là tạm bợ. Trong thâm tâm, chị cầu
mong có một đổi thay trở lại chế độ Cộng Hòa như xưa.
Bao nhiêu tiếng kêu than vì áp bức, bao nhiêu hoàn cảnh
423