Page 426 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 426
- Thì không đúng sao? Từ ngày nào tới giờ con
có thấy ba con đâu. Không mồ côi là gì?
Trà Mi ôm con vào lòng, hai hàng nước mắt chảy
dài xuống má. Chị kêu thầm “Trời ơi! Tội cho con tôi”.
Chị biết rằng con gái chị đã mang một mặc cảm không
cha từ bấy lâu nay mà em không dám nói. Chị trách ai
đây? Trách xã hội? Trách chế độ Cọng Sản ư? Không
riêng gì chị, bao nhiêu người phụ nữ cũng rơi vào cảnh
sống như chị, chồng đi tù “cải tạo”, ở nhà một mình phải
bương chải để tồn tại. Bôn ba lăn xả xuống đường để
tìm miếng ăn cho gia đình. Cho dù với gông cùng áp
bức của Cộng Sản, họ vẫn phải vùng vẫy, vì họ cần phải
có miếng ăn để sống, để tồn tại. Những công nương lên
xe xuống ngựa của một thời vàng son đã đổi lốt thành
những con buôn, chạy đôn chạy đáo khắp các chợ, chợ
Bà Chiểu, chợ Tân Định, chợ Vườn Chuối… cũng chỉ
vì hơi thở và sự tồn tại. Từ đó đã hình thành nên những
“bà Trùm”: trùm thuốc tây, trùm đô la, trùm đồ cổ…
Những chức danh mà bất đắc dĩ mới có dưới chế độ
cộng sản.
Trà Mi may mắn hơn là có được một việc làm ổn
định, một cái nghề dạy học thanh bần và giản dị. Chị
không có khả năng và đủ lanh lợi để mánh mung bon
chen giữa chợ đời đầy cám dỗ. Chị không muốn cho con
gái chị thấy vô số những hoàn cảnh oái oăm mà làn sóng
đỏ Xã Hội Chủ Nghĩa đã tàn nhẫn phủ trùm xuống biết
bao gia đình của miền nam Việt Nam. Nếu người ta vượt
biên vì sự sống, thì cũng vì sự sống, đã có những người
chấp nhận bán thân. Hãy khoang lên án, đừng vội chê
425