Page 430 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 430
nhẹ nhàng. Chị thích màu lam từ ngày còn bé, từ khi chị
tập tễnh đi sinh hoạt với gia đình Phật Tử ở khuông An
Lạc. Chị thương chiếc áo “oanh vũ” màu lam mà mẹ chị
may cho. Màu lam ấy cho đến bây giờ Trà Mi vẫn không
thể nào quên. Màu của thương yêu và tình nghĩa thủy
chung với anh Hòa.
Chị mặc chiếc áo dài, nghiêm người đứng thẳng
thớm trước tấm gương. Chị soi mình. Tấm eo thon con
gái ngày xưa của chị đã không còn. Vòng eo ấy đã biến
mất theo những tháng ngày anh bị bắt. Chị đưa tay vuốt
và bó lại những sợi tóc đã rơi rụng đi nhiều. Kéo hộc tủ,
Trà Mi cố gắng luồn tay, bươi sâu vào ngăn kéo. Chị hy
vọng còn sót lại ống son môi nào đó để tô điểm cho ngày
đón anh Hòa trở về. Cảm giác chờ đợi cứ làm cho chị
nôn nóng đến khó chịu. Linh tính cho chị biết sự trở về
là có thật. Mười hai năm trôi qua. Mười hai năm đợi chờ
kể từ ngày anh Hòa dặn “Anh đi ba tuần là trở về, em
hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, nuôi con cho tử tế, đàng
hoàng”. Chị đã khóc òa, tưởng như đó là những lời trăng
trối cuối cùng của anh. Mười hai năm, chị nếm trải bao
nhiêu đoạn trường của “người vợ tù” ở hậu phương. Chị
đẹp, cái đẹp của “gái một con”, làm sao tránh được
những ve vãn của cánh đàn ông, nhất là những tên cán
bộ có quyền thế… Bao nhiêu cám dỗ như những hầm
chông, chực chờ sập chị xuống. Nhưng Trà Mi vẫn kiên
cường vì cố lo cho tương lai của đứa con và chờ đợi
ngày trở về của chồng. Chị còn chờ đợi một điều xa hơn
nữa, đó là được sống lại với bầu không khí độc lập tự
do của Việt Nam Cộng Hòa.
429