Page 431 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 431
Rồi cái gì đến phải đến. Vào một buổi tối, khi hai
mẹ con chị đã buông màn đi ngủ thì có tiếng gõ cửa rời
rạc từ bên ngoài. Chị Trà Mi khẽ lén nhìn qua khe cửa.
Bất giác chị la lên rồi mở toang cánh cửa:
- Trời ơi! Đúng là anh đã về. Cám ơn Trời, cám
ơn Phật.
Chị ôm chầm lấy anh. Nước mắt ràn rụa. Một thân
thể gầy ốm lùm xùm trong bộ áo quần đẫm bụi đường
xa. Chị kêu lớn:
- Hải Lý ơi! Xí ơi! Ba con đã về đây rồi. Con ra
đây nhanh lên.
Hải Lý từ trong buồng chạy ra, em đứng sững nhìn
người đàn ông mà em gọi là ba trong tâm tưởng suốt
mười hai năm ròng:
- Ba con đây hở mẹ?
Em cúi đầu nói nhỏ:
- Con chào ba.
Anh Hòa bỏ túi ba lô xuống đến bên cạnh Hải Lý,
anh ôm lấy con. Hải Lý vẫn đứng yên trong vòng tay
của Bố. Chẳng biểu lộ một nét gì vui mừng hay buồn tủi
của phút giây đoàn tụ. Hai bố con không nói gì vì mười
hai năm chia cách, mười hai năm với biết bao đổi thay
của con người. Khi anh đi, con anh chưa chào đời. Ngày
trở về, con anh đã khôn lớn. Tình cảm cha con tất nhiên
không được nồng nàn. Nhìn đứa con gái vào độ tuổi dậy
thì, anh thấy mình trở nên nhỏ nhoi vô vị. Công ơn nuôi
nấng sẽ bắt đầu từ đây. Bắt đầu từ cái ngày anh trở về
từ cõi chết. Bắt đầu với đôi bàn tay xương xẩu và một
thân thể gầy còm không còn nhựa sống. Mười hai năm
430