Page 432 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 432
tù đày, anh thấy mình đã mất hết sức lực. Vợ anh bây
giờ, ngoài việc nuôi con, còn phải nuôi thêm một người
chồng như anh. Anh suy nghĩ về một viễn cảnh tương
lai. Anh buồn và càng thấy thương chị. Dưới ánh sáng
yếu ớt của ngọn đèn nê-ông, anh đảo mắt nhìn quanh
căn nhà. Một sự trống trải đến tội nghiệp. Đồ đạc trong
nhà đã phải ra đi để đổi lại những lần chị đi thăm nuôi
anh ở các trại tù hẻo lánh ngoài Bắc.
Hải Lý nhìn Ba một lúc, thấy Ba không nhắc nhở gì
đến mình, em lặng lẽ trở vào buồng ngủ tiếp. Chị pha
cho anh một tách trà ấm:
- Anh có muốn ăn một chút gì không?
Anh lắc đầu lặng thinh. Có ai thấu hiểu được nỗi
lòng của anh lúc này. Chỉ mình anh hiểu . Anh là người
may mắn nhất. Bao nhiêu thử thách đến với những phụ
nữ giữa hoàn cảnh đơn chiếc để chờ chồng nơi chốn lao
tù cộng sản. Mấy ai giữ được thủy chung vẹn toàn. Quả
thật là một điều khó! Anh nhìn mái tóc của vợ, ngày xưa
chải chuốt bao nhiêu, bây giờ búi tó một chùm sau ót.
Ngày xưa chị nhan sắc bao nhiêu, bây giờ đã tàn phai
theo những tháng ngày lặn lội cơm gạo để tồn tại chờ
ngày đoàn tụ với chồng. Chị làm sao biết được cảm giác
bụng trống của những thằng tù như anh. Trống bụng,
mà không thấy đói. Trống bụng mà nghe nỗi đau mất
nước cồn cào réo rắt ngày đêm. Cho nên thân thể những
bạn tù như anh chỉ còn da với xương là thế. Anh trầm
ngâm thương cho những thằng bạn tù bị vợ bỏ quên,
chạy theo cảnh phù phiến an nhàn với những tên bộ đội
trong rừng mới ra. Chúng nó bỗng nhiên được “đổi đời”,
431