Page 425 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 425
éo le xót xa phận người, bao nhiêu khốn cùng thiếu
thốn… bấy nhiêu nỗi đau ấy rồi sẽ đến với Trời cao.
Nhất định sẽ đến. Tất cả đó là những điều chị mong đợi.
Trà Mi không nói gì với con gái. Chị không muốn gieo
vào tâm tư đầu óc của con chị những gì có thể làm lấm
lem khoảng trời trong sáng nơi con gái mình.
Hằng năm các trường học có hai ngày lễ lớn, Tết và
ngày Lễ Thầy Cô. Đó là dịp để các bậc phụ huynh bày
tỏ lòng biết ơn của cha mẹ đến với Thầy Cô. Họ mang
quà đến lớp tặng Trà Mi. Cầm những tặng phẩm trong
tay, chị rất ái ngại. Chị nghĩ đến một số em trong lớp
chị, nghèo, không có khả năng để biếu quà cho cô giáo.
Chị chia sẻ suy nghĩ này đến với các phụ huynh. Chị
không muốn học trò của chị mang mặc cảm nhà nghèo.
Ngay cả chính chị, cũng đang suy nghĩ về những món
quà cho Thầy, Cô của Hải Lý. Con chị ở vào lớp trung
học đệ nhất cấp, không chỉ một người Thầy mà mỗi môn
học là mỗi Thầy, Cô đảm trách. Làm sao đây! Phân vân
trong lòng, chị hỏi con gái:
- Con muốn mẹ tặng quà gì cho các Thầy Cô
của con đây?
Hải Lý đã cho mẹ biết:
- Nhà mình nghèo mà mẹ, trong lớp có đứa nào
không biết con là mồ côi. Mẹ khỏi tặng gì cả, mất công
lắm!
Chị Trà Mi như nghe một mủi kim đâm sâu vào da
thịt, nghẹn ngào chị nói:
- Sao lại nói con mồ côi?
Hải Lý rất vô tư:
424