Page 112 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 112

Quê Hương và Tình Yêu

            tôi tên Lợi, bị bắt và quăng xuống sông sau khi chúng cột
            cục đá khá lớn vào chân anh ấy!
               Đáng sợ hơn hết là những cuộc hành quân lớn với quân
            Pháp  từ  Sa  Đéc  xuống  và  Vĩnh  Long  lên.  Cho  nên  mọi
            người, già trẻ lớn bé, lúc nào cũng sẳn sàng tay xách nách
            mang để "chạy giặc", nhất là khi nửa đêm về sáng mà nghe
            có tiếng động cơ xe rầm rì ngoài lộ liên tỉnh, cầm chắc là có
            cuộc hành quân càn quét của Pháp vào làng. Chạy đi đâu
            khi giặc đến? Đàn ông con trai thì chạy sâu vào phía trong
            sông Nha Mân, có người chạy ra giữa đồng nhờ những đám
            cỏ  lớn  che  dấu.  Đàn  bà  con  gái,  những  người  khỏe  bơi
            xuồng  vào  các  ngọn  rạch  lẫn  trốn  trong  những  mái  chòi
            ngoài đồng, những người già yếu và trẻ con chạy vào ẩn trú
            trong chùa Hội Phước, vì chùa có vách gạch khá dày có thể
            ngăn được lằn đạn bắn thẳng, với hy vọng cao nhất là nhờ
            Phật  Trời  che chở. Không biết  Phật  Trời  có che chở  hay
            không, nhưng có điều chắc chắn là những người vào chùa
            trú  ẩn,  khi  có  cuộc  hành  quân  của  Pháp  từ  đầu  đến  cuối
            cuộc  chiến,  không  một  ai  bị  bắt  hay  bị  giết  trong  khuôn
            viên chùa cũng như trong chùa cả.
               Sau Nguyên Đán đầu năm 1947, thực dân Pháp mở cuộc
            hành quân vào Nha Mân lớn hơn bất  cứ  cuộc hành quân
            nào từ trước đến lúc bấy giờ. Mờ sáng ngày thứ nhất, chúng
            tung hai cánh quân tiến dọc bên trái sông Nha Mân và sông
            Cái Xép (phía dưới Nha Mân khoảng 2 cây số). Cả hai cánh
            quân cùng tiến sâu vào ngọn sông. Chúng bắn bất kỳ ai mà
            chúng  gặp, không  có vấn đề  già trẻ  gái  trai  lớn bé trước
            nòng súng của những tên lính thực dân này cả. Mọi người
            đều kinh hoàng tột độ, và tuôn chạy ra đồng. Nhờ còn lại
            những cánh đồng đang mùa lúa chín mà nương vào đó nhờ
            che dấu được phần nào. Đàn bà trẻ con ở Rạch Chùa lẫn
            rạch Bà Thiên, đều ùa vào chùa Hội Phước. Tôi cũng chạy,
            nhưng Ba tôi kéo lại bảo chui vào đống cây sau chùa. Còn
            Ba tôi thì chui vào vựa lúa thật lớn của chùa. Ba tôi vùi
            người xuống lớp lúa, chỉ chừa một khe hở thật nhỏ để thở.
            Nửa đêm hôm đó, một người đàn bà (tôi không nhớ tên) từ
            rạch Bà Thiên chạy xuống chùa ẩn trú, cho biết là rất nhiều

                                       111
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117