Page 114 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 114
Quê Hương và Tình Yêu
của hai chị này -và những gia đình cùng thảm cảnh- chỉ
sống nhờ vào những cánh tay khỏe mạnh của đàn ông con
trai, nay bổng dưng cha chết, anh em chết, từ nay biết trông
cậy vào đâu. Ôi! Còn đau thương nào hơn đau thương này
nữa, hởi người
Nha Mân trong chiến tranh! Và từ năm đó, hằng năm,
sau Tết Nguyên Đán, người Nha Mân nói chung, và người
xóm Rạch Chùa, rạch Bà Thiên, nói riêng, đều cúng giỗ
cùng ngày cùng tháng.
Tình cảnh người Nha Mân rất khốn đốn! Đồng ruộng tuy
vẫn được canh tác nhưng diện tích đều thu hẹp lại, và canh
tác trong một tinh thần luôn luôn sợ hãi, lo âu! Không biết
lúc nào "Tây vào". Không biết lúc nào đại bác của chúng từ
Sa Đéc bắn xuống, từ Cái Tàu Hạ bắn lên. Không biết khi
nào bị máy bay bắn xối xả từ trên cao. Cũng không biết khi
nào tàu Pháp chạy vào bắn loạn lên để khủng bố tinh thần.
Cho nên thiếu trước hụt sau là điều không tránh khỏi. Có
những gia đình phải dùng bao bố (loại đựng lúa gạo) để
may áo quần cho con trẻ. Và loại áo quần này sản sinh
những con rận, cắn đến đâu là ghẻ lở đến đó. Trẻ con ngoài
vàm còn có mái trường xiêu vẹo, nhưng bên trong thì trẻ
con chẳng được học hành gì cả. Tôi tình nguyện dạy mấy
đứa bé trong xóm, bằng cách nhờ mái hiên chùa làm chỗ
dạy và học. Nhưng sau cuộc hành quân tàn sát đó, tôi rời
Nha Mân lên sống ở Sài Gòn, vừa làm thợ may vừa đi học
lớp đêm gần ga Nancy.
Những cánh đồng mượt màu xanh mạ lúc vào mùa và
óng ánh màu vàng khi lúa chín, cùng mảnh vườn bát ngát
cây trái thuở nào, nay hư hại nhiều vì bom đạn của quân
Pháp, vì đốn phá của Việt Cộng, mà sự chăm bón ruộng
vườn cũng hạn chế. Số người mua cam quít bưởi xoài chỉ
còn lại trên đầu ngón tay, vì chuyên chở ra khỏi Nha Mân
là điều hết sức khó khăn nguy hiểm. Ở Rạch Chùa Ông
Chiêm có một người mà hàng xóm gọi là bà "Ba Quán", cố
gắng vượt hiểm nguy để chở lên bán cho người dân Sài
Gòn, kiếm chút tiền sinh nhai. Bà mướn những thanh niên
trong xóm chuyên vận chuyển những bao những giỏ đầy
113