Page 17 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 17

Tuyển Tập VTLV 2017
            dưới  ánh  đèn  rực  rỡ,  quyện  cùng  những  sắc  màu  được  trại
            trang trí, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, đẹp cả lòng tôi,
                Tôi  hân  hoan  pha  chút  hãnh  diện,  đã  được  trao  quà  cho
            nàng, nhìn nàng đẹp như một thiên thần, gọn gàng trong chiếc
            áo khoác xậm màu, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt bồ câu, tóc
            xõa ngang vai, dáng người thon thả, tầm thước, lòng tôi bỗng
            dấy lên một niềm xúc cảm thân tình, tôi bạo dạn nháy mắt, đá
            lông nheo với nàng…Và ôi thôi, nhiệm màu làm sao, tôi thấy
            ngay lúc ấy, nàng cũng như nheo mắt lại với tôi…Lạy Chúa,
            tôi thật hạnh phúc, tôi thầm nghĩ, Chúa như đã đoái thương tôi
            nên mới khiến cho nàng nheo mắt lại làm quen với tôi chăng?
                 Ý tưởng ấy đã đem tôi đi vào giấc mộng đẹp trong giấc
            ngủ ngon và êm đềm đêm ấy.
                Ôi mùa Giáng Sinh nơi đất lạ quê người, trong lúc thiên hạ
            chắc nhớ Quê Hương, nhớ những người thân, nhớ những kỷ
            niệm trong đời v…v… Thì tôi lại chỉ nhớ nhiều đến nàng! Vui
            biết mấy, có lúc tôi tự nghĩ: Mấy thằng đã từng khen nàng rối
            rít,  bây  giờ  mà  biết  nàng  đã  có  cảm  tình  với  tôi  thì  có  mà
            “điên” lên không chừng! Ha ha ha…Chúng mày thua ông rồi
            nhé! Ông chỉ cần nháy mắt một cái là đã “hớp hồn” nàng rồi
            đấy! Biết chưa mấy thằng khờ!!!
                Trong trại có một nhà ăn tập thể, mọi người đều ăn tại nơi
            đây, với tôi, thì vì phải đi làm xa từ sáng đến chiều mới nghỉ,
            nên chỉ có dịp ăn cùng tập thể những người tỵ nạn như tôi vào
            lúc cơm chiều  mà thôi, mỗi lần ăn như vậy, tôi đều nhận ra
            nàng cũng ngồi ăn đối diện với tôi ở dãy bàn gần đó, hai người
            đôi  lúc  cũng  bắt  gặp  ánh  mắt  của  nhau,  tôi  không  biết  nàng
            nghĩ gì về tôi, nhưng với tôi thì mỗi ngày được nhìn nàng như
            vậy là quá đủ rồi, được thấy nàng như vậy cũng đã khiến cho
            tôi an giấc mỗi đêm về….
                Một buổi tối, khi ăn cơm xong, tôi cố ý đứng chờ đợi nàng
            phía ngoài nhà ăn tập thể, vì chỉ có một con đường thoai thoải
            nối kết nhà ăn tập thể trên đồi cao với khu trại ở của những
            người tỵ nạn phía dưới đồi, nên tôi cầm chắc một điều là tôi sẽ
            “chạm trán” nàng.



                                      Đoàn Kết           - 7 -
   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22