Page 277 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 277

Có Bạn đọc thơ nói rằng: Mình rất thích đọc thơ, nhưng đọc rồi
              sao thấy buồn qúa, mà cái buồn nó cứ thấm dần làm sao ấy!

                 Đúng thế Qúy Vị ạ - và đó cũng là tâm trạng của Tuyết Nhung. Vì

              thơ thì hư hư thực thực, nhưng nó lại len lỏi vào từng ngõ ngách của
              tâm hồn đa cảm! Nó hư ảo giữa mộng và thực, lãng đãng và phiêu
              bồng... Rồi có lúc nó lại như tiếng thét gào như giá rét co ro… Như
              sa  mạc  hoang  vu  chưa  từng  có  bước  chân  người!  Nó  cào  cấu;
              nhưng  có lúc nó lại như làn gió mát vuốt ve trong đêm hè oi bức!
              Thơ làm ta buồn; nhưng cái buồn của thơ đến với tâm hồn ta rất nhẹ
              nhàng êm ái, vì sự thực ở trong lòng va sự thực ngoài đời nhiều khi
              trái ngươc nhau - mà sự thực ở ngoài đời thường không nhận cái sự
              thực ỏ trong lòng là thực nữa. Vì thơ là nét đẹp của tâm hồn, là đời
              sống, tâm trạng của con người trong những lúc vui buồn của cuộc
              sống. Thơ còn biểu lộ tâm trạng thầm kín, của những khắc khoải,
              những hoài vọng, những đớn đau mà người đọc cũng có thể thấy
              chính mình trong đó. Cái gia tài qúy giá nhất của thơ là sự chân thật,

              là sự rung cảm thực sự của tâm hồn... bởi vì mỗi con người đều có
              những khát vọng, những ưu tư và những phương trời viễn mộng. Số
              phận của con người thì ngắn ngủi và mong manh như tơ trời... luôn
              phảng phất nỗi buồn thân phận - nên thơ cho ta gửi gấm niềm tâm
              sự; Do đó, thơ thường gắn liền với những mất mát lo âu... làm cho
              ta đôi khi cảm thấy lạc lõng trong đời sống, làm cho ta hoài nghi và
              sợ hãi. Thơ cũng là hạnh phúc, là đắng cay, là khắc khoải, là nhức
              nhối, là tiếng kêu thống thiết ngẹn ngào run rẩy, là khóc mà lệ chẩy ở
              trong long… Vì cuộc đời là sớm nắng chiều mưa, lập lòe như đốm
              lửa ma trơi cuối chân trời hư ảo; đồng thời nó cũng là những tham
              vọng  cuồng  si,  những âm  vang  thống  thiết,  những đọa đầy
              khổ ải, rồi đột ngột cảm nhận một nỗi sầu hoang vắng, thấy mình
              lưu lạc ở một phương trời hư ảo! Vì thơ là ly tao, là nỗi buồn thân
   272   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282