Page 89 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 89

cứng nên bàn tay cảm thấy tê dại, máu đã đọng giữa cổ tay khiến
              bàn tay tím ngắt, nhức nhối. Những cái ghẻ mọc trong lòng bàn tay
              ươm mủ trắng như những hạt cơm vãi trên nền gạch. Ninh cử động
              khó khăn trong không gian chật hẹp. Đã vậy, chiếc xe gập ghềnh qua
              những ổ gà, ổ trâu làm cho những tù nhân chao đảo. Mỗi lần ngả
              nghiêng như thế thì cái dây lòi tói có dịp siết chặt thêm vào. Trời
              nóng ở nhiệt độ kinh hồn của giải đất Đồ Bàn mà Ninh cảm thấy
              nhức buốt, lạnh toát mồ hôi. Vâng, đến độ lạnh toát mồ hôi thì đó
              mới thật sự của mồ hôi nhớt! Còn lúc nóng mà chảy mồ hôi thì chỉ

              là những giọt nước có chứa muối mặn qua những động tác bình
              thường. Anh Châu ngồi đối diện với Trân, thỉnh thoảng nhìn tôi với
              ánh mắt an ủi; dường như mọi người khát khô cổ họng nhưng không
              ai lên tiếng than van.


                 Dừng lại ở ngã ba Phú Tài, xe quẹo vào quốc lộ số 1 hướng ra
              Tam Quan, ông Trạng châu đôi mày nói nhỏ vào tai anh Châu như
              tự vấn, chạy ra Bắc ư ? Anh Châu suy nghĩ một lác rồi lắc đầu nói
              nhỏ:


                 “Không đâu, xe ọp ẹp này làm đách gì bò ra tới Bắc”. Vâng, anh
              Châu đoán đúng, quá xế trưa xe rẽ vào đường núi tiến về hướng Bình
              Khê. Con đường đất đỏ dọc theo bờ sông lồi lõm theo tháng năm.
              Mưa lũ và đất chuồi đã tạo cho con lộ những lỗ hổng khổng lồ và
              bụi đất mịt mù  cứ xoáy theo bánh xe phủ đầy đầu cổ tù nhân. Mỗi
              lần xe xuống hố, chiếc giây dù căng ra, Ninh nghe tiếng rên nho nhỏ,
              tiếng hít hà đớn đau của những người ngồi cuối sàn xe. Mãi sau này
              Ninh nghe kể lại, kết quả của vụ chuyển trại này, một thường phạm
              bị y sĩ cắt mất bàn tay trái bởi không còn khả năng hoạt động.


                 Sáu giờ bốn mươi phút xe nhập trại. Cây bằng lăng phủ kín cả
              một khoảng trời hạ đến nỗi hơn sáu giờ mà trông như sắp đêm đông.
              Chàng bộ đội khi sáng còn hí háy ra oai, ra lệnh, sau  hơn mười tiếng
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94