Page 70 - ND Ky yeu (new- ht-22-5-2020)
P. 70
thoát ra được, và rồi tôi chỉ khóc và viên tôi phải luôn sống hạnh phúc, hoàn toàn không lệ thuộc vào viên
khóc, tôi không thể ăn, không thể cố gắng luôn là nụ cười cho người thuốc an thần gây nghiện), một cảm
ngủ, cơ thể và tinh thần tôi trượt dài khác, người anh mà chẳng bao giác tự do hạnh phúc trong tôi.
trong tiêu cực để rồi sau những buổi giờ h i thăm tôi trong giờ làm việc Tôi có được điều này bên cạnh
cố gắng làm việc không ra hồn của nhưng luôn âm thầm bố trí công những thành viên gia đình lớn của
bản thân về nhà tôi n m bẹp trên việc phù hợp tinh thần và sức kh e tôi còn có mọi người trong gia đình
nệm và nghĩ “sống như thế này thì của tôi, luôn h i tôi “em vui không” nh của tôi, chính là nơi đây (Ban
chết sướng hơn”, để rồi có những trong những buổi tiệc cơ quan có dịp Quản lý các Khu công nghiệp Đồng
lúc n a đêm tôi hoảng sợ bật khóc chúc mừng niềm vui cho một đồng Nai), một nơi níu kéo tôi không phải
khi có những suy nghĩ “lẽ nào tôi nghiệp nào đó sau giờ làm việc. vì tiền bạc, vụ lợi cá nhân, một nơi có
muốn tự hủy hoại bản thân?”, tôi Những người chị, người bạn, người những anh chị em, bạn đồng nghiệp,
đang dần bước vào điểm cuối cùng em đồng nghiệp phải trả lời tin nhắn luôn bên cạnh, chia sẻ và đồng hành
của những con người trầm cảm. “chập chập cheng cheng” của tôilúc cùng tôi vượt qua những thời điểm
Tôi đã hiểu tại sao những con 2-3 giờ sáng, phải nhìn vẻ mặt của khó khăn của cuộc sống, nơi mà
người trầm cảm họ đã quyết định tôi khi bước vào phòng làm việc, họ cho tôi và gia đình lớn của tôi nhận
“tự hủy hoại bản thân” dù họ không vui mừng khi tôi vui, họ lo lắng khi tôi ra và đặc biệt trân quý. Đó là “TÌNH
muốn. Nó quá kinh khủng mà chỉ có có biểu hiện không kh e... Những CẢM”. Nơi mà lẽ ra tôi đã phải“nghỉ
người nào mắc phải mới có thể cảm đồng nghiệp luôn h i thăm và động việc”, đặt dấu chấm hết giữa nhân
nhận được. Tôi xin lỗi vì viết quá viên tôi “cố lên chị nhé, cố lên em viên và văn phòng làm việc, nhưng
nhiều về căn bệnh của mình, tôi hy nhé” khi tôi tình cờ gặp họ ở cầu tôi hôm nay vẫn có thể tiếp tục được
vọng r ng khi ai đó đọc những gì tôi thang hay hành lang của văn phòng làm việc, tiếp tục “Đồng hành cùng
viết có thể cảm nhận được mức độ làm việc, hay sau giờ làm việc khi tôi doanh nghiệp” (Phương châm làm
vấn đề của tôi và tại sao tôi trânquý bật khóc nức nở mà không hiểu tại việc của Ban Quản lý chúng tôi). Để
những đồng nghiệp của tôi. Những sao nước mắt đâu nhiều thế... Còn có thể nói lời “CÁM N T TRÁI
người anh dù với cương vị lãnhđạo rất nhiều những khoảng khắc màtôi TIM TÔI” đến tất cả các anh chị em
nhưng luôn sâu sát, h i thăm tình không thể quên được. trong gia đình nh của tôi và cho tôi
hình sức kh e, tâm trạng, hướng Để rồi đến hôm nay tôi có thể viết biết r ng “HẠNH PHÚC ĐẾN T
điều trị của tôi mỗi ngày và thậmchí ra được những tâm sự này, tôi đã NHỮNG ĐIỀU MÀ BẠN ĐEM ĐẾN
luôn nghe điện thoại, trả lời tin nhắn là một con người trầm cảm đã vượt CHO NGƯỜI KHÁC HẠNH PHÚC,
của tôi bất cứ lúc nào, kể cả ngày qua được khoảng khắc khủng khiếp DÙ NÓ RẤT NHỎ”. Tôi đã tìm thấy
nghỉ, kể cả tối khuya của một người nhất (từ 03 viên thuốc lo âu, trầm nó tại Ban Quản lý các Khu công
như kẻ tâm thần như tôi, người anh cảm, gây ngủ, tôi chỉ còn uống ½ nghiệp Đồng Nai.
luôn nhắc đi nhắc lại một lời động viên trầm cảm, đặc biệt tôi đã có thể
Ban Quản lý các KCN Đồng Nai 69