Page 69 - ND Ky yeu (new- ht-22-5-2020)
P. 69
ĐÔICHÚTCẢMXÚCNGÀYTHÀNHLẬPBAN
Nguyễn Bích Thảo - Phòng Quản lý Lao động
Biên Hòa sáng 5 giờ 30 phút không biết nữa, đó là tôi “ế chồng” tôi vượt qua những thời khắc khó
ngày 19/10/2019, sáng thứ Bảy, nên tôi may mắn không bị áp lực bởi khăn của cuộc đời, khi tôi vướng
như thường lệ tôi đang n m nướng “cơm, áo, gạo, tiền”, bởi “vừa khéo vào căn bệnh mà ngày nay nó trở
trên giường nhưng hôm nay tôi đã chiều chồng lại gi i nuôi con” hai lên phổ biến với xã hội hiện đại, với
tìm ngay những tờ giấy trắng để viết điều mà các phụ nữ khác phải phấn những con người không kiểm soát
những suy nghĩ của mình, vì tôi rất đấu để gia đình riêng được hạnh được những căng thẳng trong trong
“gi i văn”, gi i đến nỗi cả “sự nghiệp phúc. Nói vậy không phải tôi không việc, trong cuộc sống, đã cướp đi
học tập” của mình tôi chỉ có một mê tiền (tôi mê lắm, sau hơn 16 năm tính mạng của bao con người nổi
điểm 7 duy nhất cho môn Văn của làm việc tôi nhận thấy Ban Quản lý tiếng vì lý do hết sức vô lý (tự tổn
mình năm tôi học lớp 8 thì phải. không thể đáp ứng được cái nhu hại bản thân), căn bệnh “rối loạn lo
Tôi muốn viết ngay những suy cầu có nhiều tiền của tôi âu, trầm cảm”.
nghĩ về những người anh, người Vậy Ban Quản lý đã cho tôi điều Tôi đã mắc kẹt vào “rối loạn lo
chị, người bạn, người em đồng gì, Ban Quản lý và những con người âu” sau khi người cha thân yêu với
nghiệp của mình khi ngày kỷ niệm nơi đây đã cho tôi một tình cảm, một nhiều khuyết điểm của tôi ra đi, bác
25 năm thành lập Ban Quản lý các sự gần gũi, một gia đình nh để mà sỹ đã đang điều trị cho tôi và tôi nghĩ
KCN Đồng Nai đang đến gần, nơi tôi có thể tâm sự những vui, buồn nó đã ổn sau 03 năm, nhưng không
tôi đã gắn bó hơn 16 năm cuộc đời đã xảy ra với gia đình lớn của tôi tôi đã tiếp tục rối loạn khi phát hiện
của mình. Nơi đó, đã mang đến cho (mà tôi thường biện hộ cho sự nhiều viên thuốc (lorazepam) để điều trị
tôi những điều hạnh phúc mà ngay chuyện của mình là “không phải tôi “rối loạn lo âu” có thể làm cho cơ
cả tiền bạc không sánh được. Nó đã nhiều chuyện” mà là “chuyện nó thể tôi “lệ thuộc” hay “nghiện” nó, tôi
giữ chân tôi làm việc đến ngày hôm nhiều”). Với tôi, thật sự nó xa hơn sợ hãi và không uống viên thuốc đó,
nay, cho dù làm việc ở đây, chúng sự nhiều chuyện mà là sự tin tưởng, hậu quả là tôi “trầm cảm, không thể
tôi không trả lương cao (vì chúng tôi là sự đoàn kết trong tình cảm đồng ngủ, tinh thần rối loạn” ngày cũng
là công chức mà). nghiệp, là các thành viên trong một như đêm, tôi càng sợ hãi, càng rối
Thế thì chúng tôi làm việc ở đây gia đình cùng nhau chia sẻ vui buồn, loạn, càng mắc kẹt trong suy nghĩ
vì điều gì? Mỗi người một suy nghĩ, cùng cười, nói khi nghỉ ngơi do áp “mình lệ thuộc vào thuốc an thần,
một cảm nhận riêng. Riêng tôi, tôi lực công việc quá nhiều..., là tình mình không thể ngủ nếu không có
may mắn hay bất hạnh tôi cũng cảm của những con người đã cùng viên thuốc đó” và lẩn quẩn không
68 KỶ YẾU / 25 năm đồng hành - Kết nối